Chương 334: Lời lẽ đâm chọc


Tuy lần đầu đến nơi này Lý Hạo cũng bị cảnh vệ giữ lại nhưng bây giờ, quan hệ giữa cậu và nhà họ Trác người ngoài cũng đã biết được ít nhiều.

8Hơn nữa hôm nay nhà họ Trác đã dặn dò trước, đương nhiên sẽ không có cảnh vệ nào ngăn cản cậu.

Chó Da Vàng chở Lý Hạo đến cổng quân khu, Trác3 Yến Vũ đã đứng đợi trước cổng.

Sao rồi?

Lý Hạo xuống xe bước đến cạnh Trác Yến Vũ, nhìn vẻ mặt khác thường của cô, thắc mắc hỏi:
9Ông cụ mời anh đến ăn cơm để cảm ơn một chút thôi, em cần gì phải căng thẳng vậy?


Nếu chỉ đơn giản là mời ăn bữa cơm đương nhiên là rất tốt6 rồi.

Lý Hạo gật đầu nói:
Ha ha, xem ra có người không mong anh chữa khỏi cho ba em rồi, xem ra lần này anh lập công lại phá hỏng kế hoạch của người nào đó rồi.


Lần này kéo anh vào rắc rối rồi.

Trác Yến Vũ thở dài, vẻ mặt càng thêm áy náy.
Có Trác Yến Vũ bên cạnh, đương nhiên trong đại viện nhà họ Trác sẽ không có ai ngăn cản họ.
Sau khi bước vào nhà, Lý Hạo sâu sắc cảm nhận được bầu không khí có gì đó kỳ lạ.

Cơm nước đã dọn lên cả rồi, mau vào đi.

Đó là bàn chính, ngoài ra còn có mấy bàn ăn nhỏ hơn ở bên cạnh là chỗ dành cho người ở dòng thứ và lớp nhỏ hơn đang ngồi.
Gia quy nhà họ Trác rất nghiêm ngặt, ít nhất là trước mặt Lão Thái Sơn, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc.
Lý Hạo và Trác Yến Vũ vừa bước vào phòng, mười mất cặp mắt của người lớn và lớp nhỏ ngồi ở mấy chiếc bàn đều đồng loạt nhìn về hai người.
Chuyện này nói ra cũng giống như có con sâu trong nồi canh vậy, tuy chẳng là vấn đề gì to tát nhưng lại khiến người ta ghê tởm.
Nếu Lý Hạo không thể giải quyết vấn đề này thì câu này của ông ta có thể khiến những người vốn không có thù hằn gì với Lý Hạo sinh lòng ghét cậu.
Hơn nữa tình thế khó xử này cũng không dễ hóa giải. Nếu Lý Hạo giải thích là bị kẹt xe thì lại còn dễ bị bắt bẻ hơn.

Nói chính xác là đến vì nhà em .

Gương mặt xinh đẹp của Trác Yến Vũ hiện vẻ áy náy, nhỏ tiếng nói:
Có điều chắc anh sẽ là cái cớ để bọn họ gây khó dễ.


Hiểu rồi.

Nhưng nếu so về năng lực và sức ảnh hưởng thì dòng thứ nhà họ Trác kém quá xa dòng chính.
Dòng thứ nhà họ Trác chẳng có lấy một người có chức vụ trong quân đội hay chính phủ, chỉ kinh doanh nhỏ hay lấy hoa hồng mỗi năm từ công ty của gia tộc.
Bình thường chắc chắn họ sẽ không đến nhà tổ ở đây, nhưng hôm nay tất cả đều đến, nếu bữa tối này chỉ để cảm ơn Lý Hạo thì chắc chắn sẽ không bày trận hoành tráng như thế.
Lý Hạo vuốt sống mũi, thầm nghĩ:
Xem ra buổi tối hôm nay cũng không dễ dàng rồi.


Đến vì anh à?

Lý Hạo nhếch môi, cười lạnh hỏi.
Vốn dĩ còn có tiếng cười nói tán gẫu khe khẽ nhưng sau khi hai người xuất hiện, cả căn phòng tức khắc yên tĩnh lại.
Khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, đặc biệt còn có rất nhiều người lớn trong nhà, dù tố chất tâm lý của Trác Yến Vũ có mạnh mẽ thế nào thì cũng không nhịn được tiếng thở gấp.

Ha ha, vị này chính là bác sĩ Lý Hạo thánh thủ Trung y đang tỏa sáng như mặt trời ban trưa gần đây rồi nhỉ!

Bỗng nhiên một tiếng cười sang sảng vang lên từ một bàn cạnh bàn chính.
Một người đàn ông trông có vẻ thật thà đứng lên cười nói:
Cuối cùng cậu cũng đến rồi. Ông cụ nói rồi, hôm nay chủ yếu là để chúc mừng anh Nhất Sơn hồi phục sức khỏe, thuận tiện cảm ơn cậu cứu sống anh ấy từ cõi chết. Cậu chưa vào cửa, tất cả mọi người đều chưa được động đũa đó.

Lý Hạo nhìn ông ta, mắt khẽ nheo lại.

Nói ngốc nghếch gì thế?

Lý Hạo khẽ xoa đầu cô:
Việc anh cứu được chú Trác đã chọc cho nhiều người bất mãn, chẳng lẽ em cho là hôm nay họ không làm khó thì sau này sẽ tha cho anh sao?

Ánh mắt Lý Hạo lướt qua tia cơ trí, lẩm bẩm:
Xem ra ông cụ đã phát hiện dấu hiệu gì rồi, thay vì để sau này bọn họ âm thầm giở thủ đoạn với mình, chi bằng mượn bữa tối hôm nay đẩy họ ra ánh sáng Trác Lão Thái Sơn quả là dụng tâm quá…

Nhà họ Trác là gia tộc lớn, cụ Trác Thái An có tổng cộng ba anh em, năm đó ông cùng người em trai thứ ba đi đánh trận, ông hai thì một mình quán xuyến chuyện kinh doanh tiện thể chăm sóc cha mẹ.
Trong thời chiến, hai anh em cụ Trác đều có công lớn, chỉ tiếc sau khi kháng chiến chống Nhật kết thúc, em trai cụ lại hy sinh trong chiến tranh giải phóng, đến chết cũng không cưới vợ sinh con, để lại con cháu.
Nên hiện tại nhà họ Trác chỉ có hai dòng, dòng chính là con trai con gái của Trác Lão Thái Sơn là anh em Trác Nhất Sơn và con của họ, còn dòng thứ là con cháu của em trai thứ của ông cụ Trác.
Sắc mặt Trác Yến Vũ cũng thay đổi, tức giận thiếu chút nữa nổi điên ngay tại trận!
Lời người này tuy có vẻ khách khí nhưng thực chất lại đầy gai nhọn, câu nào câu nấy đều là lời lẽ đâm chọc!
Người này tuy chẳng có lấy một câu trách móc nhưng lại ngầm mang ý rằng tất cả người nhà họ Trác ở đây, dù là trưởng bối thuộc dòng chính hay dòng thứ, thậm chí gồm cả Trác Lão Thái Sơn tôn kính nhất, tất cả đều đang đợi một thằng nhóc như cậu.
Sắc mặt Trác Yến Vũ hơi trầm xuống, nói nhỏ:
Nhưng tình hình lại không đơn giản vậy, chú hai chú ba của em, còn có cả nhà ông hai cũn5g đến nữa.


Đúng là đại gia đình nhỉ!

Lý Hạo chép môi, nhưng cũng không để ý lắm.
Thư ký của Lão Thái Sơn - Lưu Hạo Nhiên đứng bên ngoài căn phòng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, tựa như đang trao cho cậu ánh mắt
chúc may mắn
.
Lý Hạo khẽ gật đầu hiểu ý, không hề lo sợ.
Bước vào trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc bàn tròn bằng gỗ đỏ rất lớn đã bày đầy những món ngon thơm nức.

Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, đi thôi, có Lão Thái Sơn ở đó, nhà họ Trác không phải đầm rồng hang hổ gì!

Nói xong Lý Hạo kéo Trác Yến Vũ bước nhanh vào căn nhà số 99 đường Châu Giang.
Đôi mắt cô lấp lánh, được Lý Hạo nắm lấy bàn tay, tâm trạng vốn tức giận lo lắng cứ được bình ổn. Dường như chỉ cần có người đàn ông trước mắt này, thế giới này chẳng có gì không thể vượt qua.
Lúc đó sẽ có người nói, cụ Trác mời cậu ăn tối, lẽ nào cậu không đi sớm một chút, không nghĩ đến chuyện sẽ kẹt xe sao? Vậy chẳng phải là quá xem thường nhà họ Trác rồi?

Nhưng Lý Hạo lại khẽ cười, thong thả đáp:
Sách y viết, ăn vào giờ Tuất là tốt nhất, nghĩa là buổi tối sau bảy giờ là thời gian dùng bữa tốt nhất cho dạ dày.


Nghe cậu nói vậy, ngoài mấy gương mặt lộ vẻ tán thưởng, còn lại đa số đều đực ra.

Đang trách anh đến trễ, anh lôi sách y ra làm gì?

Nhưng Lý Hạo đã lại nói tiếp:
Vì sức khỏe của mọi người tại đây nên cháu mới cố ý đến muộn một chút, để mọi người đều có thể dùng bữa sau giờ Tuất!


Lời này vừa nói ra, tất cả những ai đợi trò cười của Lý Hạo đều ngây người.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.