Chương 335: Ngồi ở bàn chính


Lý Hạo bình thản liếc mắt, rồi không thèm để ý tới hắn ta, xoay người chắp tay với Trác Lão Thái Sơn đang ngồi ở bàn chính8, nói:
Ông Trác, mấy ngày không gặp, sắc mặt ông có vẻ khỏe mạnh lắm đấy.



Ha ha, đến là tốt rồi, ngồi đi nào.
3
Dù những người này ngày ngày ở công ty, xí nghiệp ngang ngược, kiêu ngạo ra sao, dù đám cháu chắt ở trường học, club có phong lưu, ương bướng thế nào thì chỉ cần đến nhà tổ, giáp mặt với ông cụ một tay gầy dựng lên gia tộc khổng lồ này là tất cả mọi người đều trở thành đứa con ngoan, cháu trai cháu gái ngoan ngoãn tuân theo tôn ti trật tự, không ai dám trái ý.
Kể cả chỗ ngồi ăn cơm cũng như vậy.

Cái gì?

Nghe lời này, ngoại trừ cha mẹ Trác Yến Vũ là vợ chồng Trác Nhất Sơn và Dương Vân ra, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, dường như không tin vào tai mình.
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ trong đầu mọi người đều quanh co mấy vòng.
Là cháu chắt dòng chính của nhà họ Trác, Trác Yến Vũ dựa vào đâu mà có thể phá lệ ngồi trên bàn chính?
Bàn chính ư?
Dù là những người đang ngồi trên bàn chính của dòng chính nhà họ Trác hay đám cháu chắt, chi thứ trên bàn khác đều trợn mắt không dám tin, ai nấy như hóa thành đá, thành rối gỗ hết cả!

Đợi chút đã.

Trác Lão Thái Sơn đang cầm đũa bỗng nói lớn, ông vừa nói, tất cả mọi người vừa động đũa đều dừng lại, ánh mắt hướng về phía ông cụ.
Dựa vào đâu chứ?
Vài giây sau, cuối cùng rất nhiều người đều phải thốt lên câu
dựa vào đâu
ở tận đáy lòng.
Trác Yến Vũ dù lòng như lan như huệ nhưng đáp lời cũng rất sắc sảo, mỉm cười nói:
Anh Hạo, nếu anh từ chối ý tốt của ông nội vậy thì anh chính là người không lễ phép đó.

Hai người họ kẻ tung người hứng, trong chốc lát đã đè bẹp ý phản đối khôn khéo của Trác Nhị Lương.
Chúng ta mới là người họ Trác mà?
Dựa vào đâu để một thằng nhãi khác họ ngồi trên bàn chính.

Cậu đến đây ngồi.

Nhưng cụ Trác không hề tức giận mà còn gọi cậu đến ngồi cạnh, sau đó từ tốn nói:
Cái bàn này rất rộng, chỗ các cậu đều chen chúc, chận chội rồi, để hai đứa nó ngồi cạnh tôi, hai đứa trẻ này tôi rất thích.

Người được ngồi ở bàn chính đó chỉ có thể là những người thân cận nhất của ông cụ, dòng chính duy nhất của nhà họ Trác, của cụ Trác Thái An, chỉ có vợ chồng con cả Trác Nhất Sơn, vợ chồng con trai thứ hai Trác Nhị Lương và vợ chồng con trai thứ ba Trác Tam Tài, đó là người dòng chính có địa vị nhất.
Vai vế giống Trác Yến Vũ hay con cái của Trác Nhị Lương và Trác Tam Tài, tất cả đều ngồi ở bàn dành cho con cháu, ăn cơm với những đứa cháu của dòng thứ. Đương nhiên, tuy là ngồi cùng bàn nhưng địa vị dòng chính của họ cao hơn dòng thứ nhiều.

A!

Bây giờ Trác Yến Vũ mới giật mình, nhìn biểu cảm của Lý Hạo, biết cậu đang dựa vào lời ông cụ để giúp mình có địa vị trong gia đình, lúc này mới gật đầu, đáp hùa theo Lý Hạo:
Đúng vậy, ông nội cảm thấy anh là khách quý nên mới cho anh sự vinh quang đặc biệt này đó, nếu không chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến người khác cho rằng nhà họ Trác chúng em không chu toàn với ân nhân, không có lễ nghĩa gì?

Ngay cả Trác Yến Vũ cũng thấy không thể tin nổi, nhìn ông nội mình như nhìn một người xa lạ.
Nhà họ Trác cũng như tất cả nhà giàu quyền quý khác, gia quy rất nghiêm.
Nhưng hôm này, Lý Hạo và Trác Yến Vũ vốn phải ngồi ở bàn của đám con cháu lại được ông cụ đặc biệt sắp xếp ngồi ở bàn chính.
Đây chính là đặc cách trước nay chưa có nhé!
Tặng cho ai?
Là thằng nhãi tên Lý Hạo đi cạnh đó sao?

Ba, ăn cơm phải ăn thoải mái, sao lại để mọi người dồn một chỗ làm gì?
Trác Nhị Lương - con trai thứ hai của cụ Trác đặt chiếc đũa trong tay xuống, mỉm cười nói:
Bàn của đám trẻ vẫn còn chỗ trống mà, ba thích bọn trẻ thì ăn cơm xong gọi chúng đến nói chuyện là được, hà tất phải để chúng ngồi chung với chúng ta? Mà mấy đứa trẻ ngồi ở đây, chúng cảm thấy mất tự nhiên thì sao?

Người có tiếng nói thứ hai ở nhà họ Trác đã mở lời, đám con cháu và dòng thứ đều thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện trong thế hệ thứ hai hưng thịnh của nhà họ Trác, ngoại trừ người đứng đầu là Trác Nhất Sơn thì có địa vị ngay sau chính là Trác Nhị Lương. Nếu Trác Nhất Sơn không còn sống trở về, chắc chắn ông ta sẽ thay thế Trác Nhất Sơn trở thành chủ gia tộc, nên giá trị lời nói của ông ta rất cao.
Nhưng Lý Hạo như không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của ông ta, cậu cười tỉnh bơ nói với Trác Yến Vũ đang ngẩn người đứng cạnh:
Yến Yến, nếu ông đã nói vậy, kẻ làm khách như anh nên nể mặt ông cụ chứ nhỉ?

Tuy ông ta nói rất khéo nhưng vẫn bày tỏ rõ ràng thái độ của mình, ông ta cũng muốn ngăn cản Lý Hạo và Trác Yến Vũ ngồi trên bàn chính.
Ngồi bàn chính không chỉ là ăn cơm, ý nghĩa sâu xa trong đó, tất cả người họ Trác đều hiểu.
Chẳng lẽ ông cụ dự định để cô trở thành người nối nghiệp kế vị tiếp theo sao?
Nhưng cô chỉ là con gái, rồi cũng sẽ lập gia đình, chẳng lẽ ông cụ định chắp tay đưa cả gia nghiệp nhà họ Trác mà mình vất vả gây dựng cho người ta?

Lấy thêm hai cái ghế tới đây.

Sau khi bình ổn, cuối cùng Trác Nhất Sơn mở lời phân phó người hầu.
Họ Trác vừa động, phía nam Trung Quốc đều phải run.
Mà chỉ cần một câu của cụ Trác, cả dòng họ Trác tới run cũng không dám run!

Tên nhóc lông còn chưa mọc đủ này không có quy củ gì cả, dám ở đây nói nhăng nói quậy, chọc giận ông cụ rồi đấy, còn không mau quỳ xuống nhận sai đi!

Người thuộc chi thứ nhà họ Trác ban nãy đã chĩa mũi nhọn vào Lý Hạo giờ bật người đứng dậy, nổi giận đùng đùng chỉ thẳng vào Lý Hạo, dáng vẻ rõ là chính nghĩa.
Trác Lão Thái Sơn mỉm cười, cầm đũa nói:
Nếu vẫn không ăn cơm, lão già tôi đây sẽ đói không chịu nổi mất.

9

Ha ha, Khổng Tử nói rằng, gạo phải xay kĩ, thịt phải thái mỏng. Hôm nay có thể được thưởng thức mỹ vị của nhà họ Trá6c, quả đúng là chuyện vui sướng lớn trong đời.

Lý Hạo cười vui vẻ cùng Trác Yến Vũ đi tới bàn dành cho người trẻ5 tuổi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.