Chương 345: Dị biến ở như ý lầu


Dưới sự chỉ đạo của Lâm Vĩ, thanh niên trai tráng còn ở lại trong thôn cũng đều bắt đầu ra công trường làm việc để hỗ trợ, vừa có thể đẩy nhanh tiến 8độ công trình, vừa có thể kiếm thêm một khoản thu nhập.

Bọn họ làm việc ở công trường, buổi trưa sẽ về nhà ăn hoặc có vợ mang cơm đến. Một n3gày như thế có thể kiếm ít nhất là 100 tệ. Cứ như thế, một tháng có thể kiếm được hơn 3000 tệ!

Mặc dù ở ngoài Minh Châu, số tiền lương đó ch9ẳng đáng bao nhiêu, thế nhưng ở những nơi vùng sâu vùng xa như Vân Điền này, đối với những người dân phải bám rừng mà sống, đây là số tiền này lớn t6ới mức trước giờ họ chưa từng được nhìn thấy!

Ông yên tâm!

Lâm Vĩ gật đầu tán thành hết mình, vỗ ngực nói:
Thân xác trăm cân này của Lâm Vĩ về sau coi như của ông! Cho dù tôi có phải liều cả cái mạng này cũng nhất định chăm sóc tốt cho vườn trái cây của ông!


Hì hì, nhưng cho dù việc chăm sóc khu vườn không dễ dàng thì cũng không cần phải hy sinh cả mạng sống như vậy đâu.


Đều theo ý của anh.

Linh Nhi gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Mặc dù bây giờ Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch đã giao cho Hoa Phi Tạc và công ty dược Tả Thị trông nom, Tế Thế Đường tuy vừa mới bắt đầu nhưng đã giao cho tiểu châm vương Ninh Vĩ quản lý, khu sinh thái bên này cũng giao cho Linh Nhi và Lâm Vĩ trông coi hộ, trông cậu đã chẳng khác gì một ông chủ xua tay mặc kệ.
Một tiếng sau, Lý Hạo đã về tới Minh Châu, hướng đến Như Ý Lầu.
Như Ý Lầu vẫn làm ăn thịnh vượng như trước. Ở đây luôn phảng phất một ma lực khiến người ta khó có thể chối từ. Chỉ cần một lần tới đây nếm quả ngọt thôi, nhất định trong đầu sẽ luôn vương vấn, hồi ức lại hương vị cũ.
Trước kia Lý Hạo cũng thường xuyên lui tới Như Ý Lầu nhưng không hề cảm thấy điều gì khác thường. Thế nhưng lần này quay lại, cậu lại mơ hồ cảm thấy có một điều gì đó bất thường.

Đợi sau này giao thông ở đây thuận lợi rồi, cuộc sống của mọi người ổn định hơn, những đứa tr5ẻ cũng có thể xuống núi đi học cấp 2, rồi lên cấp 3, đại học!

Lý Hạo vỗ mấy cái vào vai Lâm Béo, cười nói.

Hạo Tử, là anh em mà đến mấy chuyện vặt vãnh cũng không giúp ông được, trong khi ông thì lúc nào cũng giúp tôi, bây giờ còn giúp cả người dân trong thôn tôi nữa, tôi thật sự không biết phải cảm ơn ông thế nào...

Hai vành mắt của Lâm Vĩ đỏ ửng. Cậu dụi dụi mắt, giọng run run không thể nghe rõ.

Đã là anh em, nói nhiều như vậy chẳng phải quá khách sáo rồi sao?

Lý Hạo vỗ vai cậu ta, mỉm cười nói:
Đừng nói linh tinh nữa. Ông đấy, phải phối hợp tốt với Linh Nhi, sau đó giúp tôi chăm sóc tốt khu sinh thái này, trồng cây giúp tôi, đó đã là sự giúp đỡ tuyệt vời nhất rồi!

Lý Hạo quay sang Linh Nhi nói tiếp:
Đợi anh quay về Minh Châu sẽ bảo Thiên Dạ chuyển hạt giống và Lục Đinh Lục Giáp qua đây. Ở đây thì tốc độ lớn lên của Lục Đinh Lục Giáp sẽ nhanh hơn, lại cũng có thể giúp đề phòng có người xấu giở trò phá hoại.

Lý Hạo suy đi tính lại, liền quyết định điều Lục Đinh Lục Giáp từ Xí nghiệp Hạo Thiên qua đây.
Thứ nhất là ở Minh Châu bây giờ, Lý Hạo cũng coi như đã có nền móng vững chắc, hơn nữa thực lực của cậu cũng không tồi, lại cộng thêm cả Thiên Dạ nên về cơ bản sẽ không sợ có người đến xí nghiệp Hạo Thiên gây sự, vì thế cũng không cần tiếp tục đặt Lục Đinh Lục Giáp ở dưới tầng hầm làm gì. Hơn nữa nếu như chuyển chúng sang đây thì, nơi này đã được tức nhưỡng bồi bổ, lại có sự bảo vệ của cây thần, nói ra cũng có thể khiến Lục Đinh Lục Giáp lớn lên nhanh hơn. Một khi bọn chúng hoàn toàn trưởng thành, vậy chúng sẽ thành những con rối thiên binh mạnh nhất!
Ở đây, người ta dường như rất khó chế ngự được dục vọng sâu trong bản thân mình. Ham muốn, sắc đẹp, dục vọng giống như măng mọc sau mưa xuân, không ngừng lớn mạnh, vô thanh vô tức từ trong lòng len lỏi ra ngoài.

Nơi này có năng lực ảnh hưởng đến lòng người?

Trong lòng Lý Hạo có chút căng thẳng.
Nhưng trên thực tế, bất luận là những thứ liên quan đến quyết sách, đường lối của Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch, hay là Tế Thế Đường sau này hay khu sinh thái bây giờ, tất cả đều do Lý Hạo đích thân chỉ đạo, soi sáng cho con đường sau này của công ty và xí nghiệp.
Nhất dùng người, nhì dùng trí, tam dùng sức.
Còn về thánh nhân trời sinh giống như Lý Hạo, từ trong chốn u minh đã có sẵn số mệnh vĩ đại, thế nên mới có biết bao con người tài giỏi, xuất sắc cứ lũ lượt xuất hiện bên cậu đúng lúc, vì cậu mà cống hiên hết mình. Đây cũng thể hiện tầm nhìn biết dùng người của cậu.

Anh nói cũng đúng.

Linh Nhi cũng nghĩ như vậy, trước giờ cô vô cùng tin tưởng Lý Hạo. Còn về phần Lâm Vĩ, cậu chỉ đứng bên ngây ngô gật đầu. Cậu chàng tuy làm việc rất được nhưng động đến mấy chuyện như quyết sách chiến lược thì thậm chí còn không bằng ông trưởng thôn đã cao tuổi.

Vậy việc còn lại ở đây giao cho em.

So ra thì hơn cỡ
người đẹp
chỉ dựa vào các loại phấn son khác nhau đắp vào mới có được như Đổng Hiểu Uyển nhiều. Cái đẹp của Linh Nhi đâu chỉ có như thế, hơn nữa bây giờ cô cũng đạt đến cảnh giới hiền nhân, sức hấp dẫn vốn có nay lại càng tăng mạnh, khiến những người thường như Lâm Vĩ chỉ nhìn một lần đã say đắm.

Được rồi, sửa đường mới chỉ là bước đầu. Đợi sửa đường xong, chú Thường Ngộ Xuân sẽ tiếp tục cho người và kĩ sư đến giúp chúng ta quây khu này lại để bảo vệ cây cũng như để xây dựng khu vườn sinh thái. Chỉ là ngoài công nhân làm việc ra thì nơi này không chào đón người lạ.

Lý Hạo nói tiếp:
Đợi sau khi mấy cây như Tử Ngọc Hỏa Táo, Kim Cốc Mễ, Bàn Đào lớn rồi, chúng ta chỉ dựa vào việc bán nông sản thôi cũng đủ kiếm bộn tiền, cơ bản không cần phải mở rộng, gộp nhiều hộ vào làm chung làm gì. Bằng không người nhiều lắm việc, ngược lại càng không tốt!

Linh Nhi cười cười, chủ động giơ bàn tay nhỏ bé nói:
Anh Lâm Vĩ phải không? Em là Linh Nhi, mong sau này được anh giúp đỡ.


Ờ, được, được!

Lâm Vĩ thấy nao nao, trông thấy nụ cười giống tiên nữ ấy của Linh Nhi, cậu lại ngây người, mãi mà không dám chìa tay ra bắt.

Vậy thì anh quay về Minh Châu trước đây!

Lần này Lý Hạo quay về vội vàng như vậy cũng vì lâu rồi cậu chưa qua thăm Liễu Ngọc Oanh. Cậu như một đứa em trai lâu ngày xa cách, muốn nhanh chóng quay về để gặp chị dâu của mình.
Tạm biệt Linh Nhi và Lâm Vĩ rồi, Lý Hạo liền dẫn theo Thiên Dạ vào sâu trong rừng, đến nơi heo hút không một bóng người. Cơ thể Thiên Dạ lớn lên, cõng theo Lý Hạo bay lên không trung, nhanh như chớp tiến về hướng Minh Châu.
Bây giờ cậu đã là chí nhân chân nhân ở trong cảnh giới Động Vi, năng lực cảm nhận so với lúc trước đã tiến bộ một trời một vực, vì vậy bản thân tự nhiên có thể cảm nhận được một số chuyện kỳ quái.


Nơi này, so với lần trước ta đến, càng ngày càng trở nên cổ quái!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.