Chương 346: Tâm ma



Chị tôi ở trong đó à? Tôi muốn gặp chị.


Lý Hạo vừa nói dứt lời liền phăm phăm bước vào.
Trong lòng Lý Hạo bừng bừng lửa giận, nhưng khi cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, cậu lại đột nhiên cảm thấy hỏa khí và lôi khí chân nguyên bên trong cơ thể đồng thời hoạt động, khiến cơn thịnh nộ sôi sục trong cậu tiêu tan phân nửa.

Chuyện gì thế này?

Về cơ bản, tất cả tu sĩ đều có thể sản sinh ra tâm ma, bỡi lẽ khi năng lực của mỗi người càng lớn, sẽ có những lúc chúng ta không chỉ ý thức được trách nhiệm mà còn có thể nhận ra sự cám dỗ của nguồn dục vọng vô cùng lớn ẩn sâu bên trong.
Ví dụ ngay như một người bình thường, khi mà trong tay hắn không có cái gì, có thể anh ta sẽ cảm thấy chẳng sao cả, cứ bình thường mà sống đến hết đời.
Lắc lắc đầu, Đao Phong tỉnh lại từ cơn mê dại, tạm thời thoát ra được sự khống chế của tâm ma. Anh ta hết nhìn Lý Hạo lại nhìn đến khẩu súng đang chĩa về phía đối phương trong tay mình, vội vàng rút súng về, vẻ mặt đầy hoang mang và tự trách.
Lý Hạo vừa dùng âm bạo để giúp cho Đao Phong tỉnh mộng, na ná kiểu cưỡng chế khởi động lại cho cái máy tính bị đơ lag vậy,
khởi động
lại bộ não của Đao Phong để anh ta hồi phục ý thức.
Đối mặt với sự nghi ngờ của Lý Hạo, Đao Phong nói không chút do dự:
Hơn nữa, tiểu thư đã đặc biệt dặn dò, cậu, không thể vào.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ngay khi trong lòng Lý Hạo bình tĩnh trở lại, cậu phát hiện có điều gì cổ quái.

Sao hôm nay mình dễ dàng tức giận như vậy?

Đao Phong đột nhiên hét lên, rút ngay khẩu súng tiểu liên đang đeo trên vai nhắm thẳng vào ngực Lý Hạo, hai mắt như bốc hỏa, nói:
Nếu cậu còn tiếp tục ở đây dây dưa thêm nữa, đừng trách sao súng của tôi không có mắt!


Anh!

Trong lòng Lý Hạo hoài nghi, lại nhìn sang ánh mắt như đang giấu giếm điều gì đó của Đao Phong. Đây hoàn toàn không hề giống bộ dạng lãnh đạm của anh ta ngày thường. Lúc này, ánh mắt anh ta hung đỏ như con sói đang chuẩn bị vồ mồi.

Ở đây, cảm xúc dường như rất dễ bị khuếch đại và khó kiềm chế.

Nhưng nếu như có một ngày, năng lực của anh ta vượt lên trên mọi người, vậy thì anh ta có thể biến thành một siêu anh hùng giống như trong phim ảnh đi bảo vệ thế giới; hoặc cũng có thể biến thành nhân vật phản diện siêu cấp giết người vô số. Những điều này đều không thể đoán định trước được.
Mà bây giờ, trước cửa phòng của Liễu Ngọc Oanh ở Như Ý Lầu, dường như có một năng lực vô hình có khả năng gây mê hoặc, dụ dỗ con người ta phát ra tâm ma.
Khuê phòng của Liễu Ngọc Oanh còn lớn hơn nhiều so với phòng tổng thống trong khách sạn. Bên trong còn có cả phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp và cả phòng tắm và nhà vệ sinh.
Vì thế cho dù Liễu Ngọc Oanh có đang đi WC hay đang tắm đi chăng nữa thì cũng đi ở phòng chức năng riêng, Lý Hạo chỉ vào đến phòng khách nên cũng chẳng có gì mạo phạm. Cho nên lúc trước Liễu Ngọc Oanh đã đặc biệt căn dặn người hầu rằng Lý Hạo có thể thoải mái ra vào phòng chị.
Lý Hạo chợt nghĩ tới một ý. Cậu nhớ lại đêm qua, tại nơi thôn sâu của tỉnh Vân Điền, sau khi trồng cây bảo hộ xuống, tiếng xào xạc từ ngọn cây cũng giống như âm thanh huyền diệu khi các thánh nhân giảng kinh, khiến cậu khống chế lại được cảm xúc.

Không đúng, không phải là cảm xúc dễ dàng bị khuếch đại và khó kìm chế, mà là cảm xúc bị tiêu cực hóa, chỉ toàn là điều tiêu cực mà không hề có năng lượng tích cực nào.

Tiếng quát của Lý Hạo cuồn cuộn như sấm sét, bị cậu dùng cả lôi khí chân nguyên dùng ép thành một đường thẳng chứ không tỏa ra bốn phía, mạnh mẽ xuyên thẳng vào tai Đao Phong. Anh ta choáng váng, rống lên một tiếng, hai mắt dại ra, đờ đẫn.

Lý Hạo thiếu gia, tôi...

Lý Hạo nhìn khuôn mặt dữ tợn như sẽ lập tức ăn tươi nuốt sống người khác của Đao Phong, bất thình lình há miệng quát to.

A!

Thế nhưng lúc này, Đao Phong lại cư xử kì quái, đứng trước cửa canh phòng mà còn chặn cậu trước cửa. Chuyện này càng lúc càng làm Lý Hạo nghi ngờ nhiều hơn.

Đúng thế, cậu không thể vào.

Sắc mặt Lý Hạo hoàn toàn biến đổi. Cậu nhìn chằm chằm vào Đao Phong, một uy lực vô hình tỏa ra từ người cậu kéo tới bủa vây Đao Phong, khiến anh ta cảm giác đến việc thở thôi cũng thấy khó.
Đây chính là quyền uy của người trên cao với kẻ bình thường, giống như một vị quan đã giữ chức vụ cao nhiều năm. Người thường đứng trước mặt cậu, dù cho cậu không tỏ ra tức giận nhưng vẫn khiến người ta cảm giác có một uy lực to lớn đang chế áp mình. Đấy chính là quan uy.

Đừng nhiều lời nữa, chị tôi thật sự có ở trong đó không?

Lý Hạo nhìn Đao Phong, mở miệng hỏi tiếp:
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?

Mà uy áp của Lý Hạo có từ tư chất thánh nhân trời sinh của chính bản thân cậu, còn cao hơn hẳn quan uy thông thường. Vì thế cho dù Đao Phong có tài ba như thế nào, là lính đặc chủng xuất ngũ vào sinh ra tử đi chăng nữa, e cũng khó mà chống đỡ được uy lực từ Lý Hạo.

Không cho vào là không cho vào, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì?

Lý Hạo thân là thánh nhân trời sinh, việc tu hành cơ bản vẫn luôn thuận lợi suôn sẻ. Với những đoạn bình cảnh mà người khác khó có thể lĩnh ngộ thì với cậu lại không phải là vấn đề gì to tát. Bởi lẽ tâm tính cậu đã gần đạt cảnh giới của thánh, thế nên trừ khi chịu những kích thích quá mạnh ra, cậu sẽ chẳng bao giờ sản sinh ra tâm ma.
Mà khi ở đây, cậu lại suýt nữa mắc bẫy.

Tiểu thư ở bên trong.

Đao Phong nghiêm mặt nặng nề gật đầu. Nhưng anh ta lại bước lên trước chặn Lý 6Hạo lại, nói:
Nhưng cậu không được vào.

Đến ngay cả con mắt tử ngọc của Thiên Dạ cũng đỏ ngầu lên như màu máu, gắt gao nhìn chằm chằm Đao Phong như thể đang chuẩn bị xử đẹp Đao Phong đến nơi vậy.

Đao Phong, tỉnh lại đi!

Nghĩ thông suốt được điểm này, Lý Hạo cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
Cảm xúc tiêu cực như sốt ruột, phẫn nộ quá khích, lòng tham, tình dục, hận thù, ghen tị... được gọi chung là năng lượng tiêu cực. Mà như trong tinh hoa ký ức của dược thánh Thần Nông, những năng lượng tiêu cực này còn có một tên gọi khác, đó là tâm ma!
Như Ý Lầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại 8sao lại khiến Lý Hạo và Thiên Dạ có cảm giác cực kì bất an như thế này. Những chuyện này tất phải gặp Liễu Ngọc Oanh mới biết được.
Dù sao3 lúc trước nơi này cũng không như vậy. Lý Hạo muốn làm rõ, rốt cuộc có phải từ sau khi từ Thần Nông Giá quay về, Liễu Ngọc Oanh đã gặp chuyện gì b9ọn họ không biết hay không.

Tôi không thể vào?

Lý Hạo có phần kinh ngạc chỉ chỉ lên sống mũi của mình. Với vẻ mặt 5không thể tin được, cậu hỏi lại:
Không phải chị ấy đã bảo bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể ra vào phòng chị sao? Sao anh lại cản tôi?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.