Chương 347: Chủ nhân thật sự của như ý lầu
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1193 chữ
- 2022-02-04 05:07:44
Lý Hạo lại quát to một tiếng, lần nữa hét lớn khiến Thiên Dạ đang bên rìa mất khống chế bừng tỉnh.
Thiên Dạ có chút kinh ngạc nhì8n Lý Hạo. Rồi nó gật gật đầu, ý bảo cậu cẩn thận rồi từ từ vỗ cánh, phá toang cửa sổ bay ra ngoài.
Rồi sau đó, ánh mắt chị chậm rãi ngưng lại trên người Lý Hạo, trong đôi đồng tử đột nhiên có một loại khí tức khiến người ta dựng tóc gáy!
Lý Gia Kỳ!
Giết chị đi, Tiểu Hạo. Nhân lúc chị còn đang tỉnh táo, em mau giết chị đi!
Liễu Ngọc Oanh đột nhiên kích động, vọt tới trước mặt Lý Hạo, cầm tay cậu cầu xin.
Cái gì là vạn vật nhưng cũng là duy nhất? Cái gì mà là khoảnh khắc nhưng cũng là vĩnh hằng?
Làm ơn đi, cô nghĩ cô là giáo chủ Tà giáo đang tẩy não các tín đồ chắc?
Chỉ trong nháy mắt, ngay khi Lý Hạo còn chưa kịp phản ứng, toàn thân Liễu Ngọc Oanh đã hóa thành một bóng đen ập tới trước mặt cậu. Một tay bóp cổ cậu, đẩy cậu bay nhanh về phía trước, nặng nề đập người vào bức tường.
Bộp!
Lý Hạo không hề động thủ nhưng thân thể mềm mại của Liễu Ngọc Oanh lại run rẩy một phen, buông tay Lý Hạo ra, giật lùi ra sau rồi ngã sõng soài ra đất.
Chị!
Liễu Ngọc Oanh cười ma mị, vẻ mặt cay nghiệt. Chị ta liếm môi, nuốt mấy giọt máu mà Lý Hạo phun ra ban nãy đã dính trên mặt mình.
Sau đó, chị ta lại ngờ ngợ, lại lần nữa xông tới, tay vận hết sức bóp cổ Lý Hạo, tức giận hỏi:
Không đúng! Ngươi không phải Lý Gia Kỳ! Ngươi là ai?
Vì thế Lý Hạo mới lệnh cho Thiên Dạ nhanh chóng rời khỏi Như Ý Lầu hiện đang trong tình cảnh vô cùng quái dị.
Chị, cả nửa tháng em không qua đây, rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Toàn thân cậu run rẩy, cảm giác như xương cốt vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng tuột ra khỏi vị trí, há miệng hộc ra một ngụm máu.
Mười mấy năm qua, ngươi vẫn không có gì tiến bộ!
Lý Hạo nhìn Liễu Ngọc Oanh nằm trên giường, tấm màn buông lơi, chỉ lộ ra đôi chân mềm như ngọc của chị.
Em về rồi à?
Lại còn định chết nữa à, con tiện nhân!
Liễu Ngọc Oanh khẽ nhếch mép cười lạnh, vẻ mặt đầy ma mị.
Nó tinh tưởng cảm giác được k3hông khí ở đây ảnh hưởng tới mình lớn như thế nào. Nếu như nó tiếp tục chày cối ở lại đây, vậy một khi không kiềm chế được, không những 9không thể trợ giúp Lý Hạo được mà ngược lại còn mang phiền phức lớn cho cậu.
Tuy rằng Đao Phong là bộ đội đặc chủng từng vào sin6h ra tử, nhưng dù anh ta có nổi điên thì vẫn không phải rắc rối gì đáng kẻ đối với Lý Hạo. Thiên Dạ thì lại khác. Một khi nó mất kiểm so5át, cho dù Lý Hạo có dốc toàn lực cũng không thể nào chế phục được nó!
Sắc mặt Lý Hạo biến đổi, vẻ mặt khó tin nhìn Liễu Ngọc Oanh đang đứng trước mặt.
Chị vẫn như hồi trước, cả giọng nói, dáng điệu và nụ cười đều không thay đổi. Nhưng đôi mắt đẹp, sáng long lanh lúc trước giờ phút này lại tối đen như mực, hệt như hai cái động sâu không đáy, khiến người ta nhìn vào phải tim đập chân run.
Liễu Ngọc Oanh khác thường này nhẹ nhàng di đầu ngón tay lên ngực Lý Hạo, mỉm cười khó che giấu sự tự đắc, nói:
Ta là chủ nhân đích thực của Như Ý Lầu, là tất cả nhưng cũng là duy nhất; là khoảnh khắc nhưng cũng là vĩnh hằng, là số mệnh mà mọi người không thể thoát khỏi.
Những lời này của Liễu Ngọc Oanh tuy nói ra đầy khí thế, hơn nữa lại vô cùng chắc chắn nhưng Lý Hạo nghe mà cảm thấy thật nực cười.
Một tiếng động phát ra, lớn đến nỗi như thể cả Như Ý Lầu phải chao đảo. Dưới đòn của Liễu Ngọc Oanh, toàn thân cậu đập mạnh vào bức tường bằng thép chống đạn.
Hừ...
Liễu Ngọc Oanh?
Nghe Lý Hạo nói vậy, Liễu Ngọc Oanh như thể nghe được chuyện nực cười nhất trong thiên hạ, ngửa mặt lên trời cười lớn:
Ta là Liễu Ngọc Oanh, cũng không phải là Liễu Ngọc Oanh. Ta là ta, cũng có thể là hắn ta, là cô ta, là người trong thiên hạ.
Hai hàng nước mắt vẩn đục chảy dài trên má. Thế nhưng những giọt nước mắt ấy rơi xuống đất lại phát ra tiếng
xèo
nhỏ, lập tức bốc hơi!
Chị, em...
Nhưng Lý Hạo lại cảm thấy cực kì rõ ràng, cánh tay mình đang đau vì bị Liễu Ngọc Oanh bóp chặt.
A...
Hơn nữa nơi này còn là Minh Châu, là một đô thị quốc tế hóa với dân cư đông đúc!
Nếu như Thiên Dạ mất kiểm soát rồi nổi điên, như thế thiệt hại nó gây nên thực sự khó bề tưởng tượng nổi, nhất định còn phải gấp nhiều lần so với những thiệt hại khi Ultraman đánh bại lũ quái vật!
Bây giờ trong lòng Lý Hạo đầy hoài nghi, phải nói là có đến mười vạn câu hỏi vì sao đang chờ giải đáp. Nhưng cậu vẫn rất quan tâm đến Liễu Ngọc Oanh. Thấy chị bị ngã, cậu vội vàng chạy tới đỡ chị mình dậy.
Nhưng Liễu Ngọc Oanh đang nằm trên mặt đất chợt lại ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đang nhìn Lý Hạo không có chút nào thân thiết, tình cảm, lạnh lùng như thể một người xa lạ.
Cô cũng không phải là Liễu Ngọc Oanh, cô là ai?
Lý Hạo cảm thấy bản thân mình thở không ra hơi nữa, chỉ biết nghiến hai hàm răng hừ ra một câu.
Ngươi không tin?
Trong mắt Liễu Ngọc Oanh lóe lên vẻ tàn nhẫn, đầu ngón tay dùng sức mạnh ấn sâu vào ngực Lý Hạo, nói:
Không ai có thể thoát khỏi sự khống chế của ta!
Cánh tay Lý Hạo đau đớn, vẻ mặt càng thêm kinh sợ.
Liễu Ngọc Oanh chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao có thể khiến Lý Hạo đau đớn đến thế?
Liễu Ngọc Oanh khẽ nói, giọng nói có chút run rẩy như thể đang bị áp lực gì đó đè nặng lên. Chị nhẹ nhàng vén màn đứng dậy, hít một hơi thật sâu, nói:
Vốn dĩ chị không muốn để em vào đây, nhưng cũng biết người của Như Ý Lầu chẳng thể ngăn nổi em được, dù là Đao Phong cũng không thể.
Chị, rốt cuộc chị làm sao vậy?
Nhưng ngay sau đó, chị ta bỗng biến sắc, một chuỗi tiếng tụng kinh mơ hồ từ bên trong cơ thể Lý Hạo thoát ra khiến cho Liễu Ngọc Oanh này phải bàng hoàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.