Chương 348: Bạch khởi tái lâm!


Khổng thánh viết: Sát thân thành nhân!

Mạnh thánh viết: Xả thân giữ nghĩa!
Nghe xong những lời này, trong lòng Lý Hạo đầy chua xót. Tâm ma nguyên thủy quả không hổ là được ngưng kết từ những góc khuất sâu trong lòng người, hiểu được sơ hở trong lòng mỗi người, lại biết ẩn nhẫn giấu mình, đợi đến khi lớn mạnh mới bộc phát ra. Lý Hạo quả thật không hề phát hiện ra điểm bất thường nào ở Liễu Ngọc Oanh cả.

Chị! Chị Ngọc Oanh!


Trời đất sắp có biến lớn...

Trong lòng Lý Hạo run sợ.
So với bị ma hóa, Lý Hạo thà lấy mộc k8hí chân nguyên trong cơ thể làm vật dẫn, đốt cháy hỏa khí chân nguyên và lôi khí chân nguyên, kéo theo cả Liễu Ngọc Oanh đang hó3a điên này cùng xuống địa phủ.
Cho dù nếu chết đi bây giờ cậu vẫn rất rất không cam lòng, nhưng nếu như thực tế không cò9n lựa chọn nào khác, cậu cũng sẽ không chút do dự làm vậy.

Tâm ma nguyên thủy!

Lý Hạo khẽ giật mình, nói:
Thật đúng là nực cười nhường nào. Đã là tâm ma nguyên thủy lại còn là tâm ma của chúng sinh, là tên gọi chung cho mọi chấp niệm tiêu cực trong thiên hạ, thế mà sao lại có thể sinh ra ý thức? Nếu là tâm ma của chúng sinh thì sao có thể tụ tập toàn bộ bên trong cơ thể của chị Ngọc Oanh?


Có phải là lúc ở Thần Nông Giá?

Lý Hạo cảm giác bản thân càng ngày càng khó thở, nhưng bản lĩnh tài trí của thánh nhân trời sinh thì vẫn nhanh chóng vận động, suy đoán.
Liễu Ngọc Oanh chớp chớp mắt, sau đó nói:
Ha ha, thánh nhân trời sinh sắp chết như ngươi, thôi cũng đáng được biết đến những tồn tại như ta!

Liễu Ngọc Oanh nói tiếp:
Ta chính là tâm ma nguyên thủy, sự tồn tại của ta chính là do tâm ma của tất cả chúng sinh trong thiên hạ hội tụ lại mà thành. Ngươi nói liệu ta có phải vạn vật không? Có phải vĩnh hằng không?

Lý Hạo nghiến răng gằn giọng hỏi Liễu Ngọc Oanh.

Ta?


Haiz, mười mấy năm trước ta vừa mới sinh ra ý thức, một tay thành lập nên Như Ý Lầu. Hôm ấy vừa hay là ngày Liễu Ngọc Oanh làm hoa khôi trong đêm xuất giá, không biết thế nào lại tự dưng xuất hiện một đệ tử đạo môn trẻ tuổi, giận dữ rút kiếm, dẫn tới sấm chớp cuồn cuộn, khiến ta trọng thương khi vẫn còn non trẻ!

Nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt tâm ma nguyên thủy lại hiện ra sự phẫn uất vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
Lúc đó ta đã tiêu tán, chỉ để lại một mảnh ý thức nhỏ bên trong cơ thể Liễu Ngọc Oanh, khéo sao lại qua được mắt Lý Gia Kỳ, mới có cơ hội trở lại như ngày hôm nay.

Sắc mặt Liễu Ngọc Oanh lại lần nữa biến đổi, cất lời:
Đáng tiếc, đáng tiếc!


Rốt cuộc ngươi là thứ quỷ quái gì?


Không sai.

Tâm ma nguyên thủy gật đầu:
Ngày đó, sự phẫn nộ muốn báo thù của con chim trấm Thiên Dạ, nỗi oán hận của Thao Xà lúc sắp chết, nỗi sầu khổ của Liễu Ngọc Oanh vì chuyện tình cảm, sự nuối tiếc và bi phẫn của Lý Gia Kỳ vì buộc phải rời xa em trai ruột và người yêu, tất cả những cảm xúc tiêu cực đó đều là chất dinh dưỡng khiến ta phục hồi và phát triển, lại thêm năng lượng từ truyền thừa của Thần Nông Hoàng rò rỉ ra, cuối cùng ta cũng có thể tái sinh sống lại.


Lý Hạo, ngươi kiên trì thế làm gì? Từ nhỏ ngươi đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi không ai cần, gia đình ngươi đã vứt bỏ ngươi, thế mà bây giờ ngươi vẫn quan tâm đến sự sống chết của người khác sao?

Trong lúc luồng ánh sáng tím từ mắt Liễu Ngọc Oanh vẫn đang truyền vào mắt Lý Hạo, một âm thanh bỗng nhiên lan tỏa từ trong lồng ngực cậu, như thể nấm mọc sau mưa, bắt đầu nhú mầm tua tủa, lớn lên, bám sâu vào lòng đất.

Ngươi muốn chết!

Liễu Ngọc Oanh lại mạnh mẽ đứng dậy sau khi ngã lăn ra đất, mặt mày hầm hầm sát khí, hóa thành một luồng cuồng phong đen sẫm lao về phía Lý Hạo.
Lúc trước khi Lý Hạo ăn Tử vận thái hư đan, ngược dòng thời gian tìm về quá khứ, linh hồn cậu đã từng rời khỏi cơ thể, cảm nhận được sự xâm nhập tương tự thế của những tâm ma bên ngoài, còn suýt chút nữa mắc bẫy chúng. Nhưng cuối cùng câu vẫn đánh bại được chúng, nhờ đó còn có thêm đông cực tử vận hoàng khí giúp rèn luyện tâm hồn.

Đông cực tử vận hoàng khí? Sao ngươi lại có thể nhập thể với một pháp bảo như thế?


Nực cười, phá cho ta!

Lý Hạo chỉ hơi mơ màng, rồi rất nhanh sau đó đã bừng tỉnh thoát khỏi tiếng ma âm rót vào tâm trí. Trong thâm tâm cậu cố sống chết để giữ vững tâm trí, đè nén tiếng ma âm mê hoặc lòng người rồi phá nát nó thành từng mảnh vụn.
Lý Hạo huy động tất cả lôi khí chân nguyên bên trong cơ thể, dùng hết sức lực đánh tới Liễu Ngọc Oanh.
Lúc tâm ma nguyên thủy nhắc lại chuyện mười mấy năm về trước đã cho Lý Hạo một nhắc nhở. Lúc đó, Lý Gia Kỳ đã dựa vào chính lôi mạch trời sinh trong cơ thể mình, lại kết hợp với uy lực của thần kiếm và đạo pháp để khiến tâm ma nguyên thủy bị thương nặng, điều đó chứng tỏ lôi khí nhất định có thể khắc chế được tâm ma.
Tuy rằng Liễu Ngọc Oanh bị ma hóa khẩu khí ngút trời, cậu vẫn6 không tin chị ta lợi hại như những gì mình nói, chỉ là vẫn luôn cảm thấy trong đôi mắt ấy có tồn tại một thứ gì đó bất phàm. Nế5u người này thật sự điên cuồng tới vậy, thiên hạ nhất định sẽ gặp đại họa.
Bởi vì trước kia Lý Hạo là người thường, những người thân bạn bè bên cạnh cậu cũng là người thường, thế nên cậu mới phá lệ quan tâm đến sự chết sống hưng suy của chúng sinh.
Quả nhiên, sau khi bị một đòn lôi khí chân nguyên của Lý Hạo, thân thể mềm mại của Liễu Ngọc Oanh lập tức run lên, bàn tay đang bóp chặt cổ Lý Hạo cũng nới lỏng thêm được một chút.
Chớp lấy thời cơ, hai chân Lý Hạo đạp mạnh vào người Liễu Ngọc Oanh, tranh thủ thoát người ra.
Lý Hạo đột nhiên cố hết sức lực trong cơ thể, lớn tiếng gọi Liễu Ngọc Oanh thật sự:
Em biết ý thức của chị nhất định vẫn còn. Chị nhất định phải kiên trì! Chị Ngọc Oanh, chị nhất định không được từ bỏ, chị không thể để tâm ma khuất phục được!


Chị tỉnh lại đi, chị muốn giết em sao? Em là em trai chị đây, em trai của Lý Gia Kỳ đây. Chị may tỉnh lại đi, nhớ lại em đi, nhớ đến anh trai em đi, dùng tình yêu để đánh bại tâm ma!


Tiểu tử ngươi biết cũng không ít nhỉ!

Liễu Ngọc Oanh đắc ý cười:
Ngươi thì sao có thể hiểu được? Thiên hạ sắp có biến lớn, ta là ứng kiếp mà sinh. Ta mới là chủ nhân đích thực đã lập nên Như Ý Lầu. Liễu Ngọc Oanh chẳng qua chỉ là một hoa khôi thôi. Nếu năm xưa không phải Lý Gia Kỳ nhân lúc ta còn yếu làm ta bị thương, thì chỉ một con ả như cô ta sao có thể một tay lập nên một thế lực khổng lồ như vậy, sao có thể có nhiều thuộc hạ trung thành như vậy, sao có thể có một cơ ngơi khiến người ta muốn dừng không được và mạng lưới tình báo tinh vi dày đặc như thế?


Không tránh được rồi!


Lý Hạo căng cứng toàn thân. Mặc dù bây giờ cậu đạt là chí nhân chân nhân, thường xuyên trong cảnh giới Động Vi nhưng tu vi chân nguyên vẫn chênh lệch quá lớn, thật sự không có cách nào tránh được.

Lưỡi đao tử thần lại lần nữa buông xuống. Thế nhưng, chính vào lúc này, Lý Hạo lại cảm nhận được một luồng năng lượng chợt phát ra từ trong cơ thể.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.