Chương 352: Mắt chó coi thường người
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1239 chữ
- 2022-02-04 05:07:37
Bởi vậy trong khoảng thời gian này, tất cả các cậu ấm cô chiêu thích đua xe tìm cảm giác kích thích đều tém lại, ít nhất là không 8càn quấy trong các đường phố chính của thành phố.
Nhưng bọn họ lại chuyển sở thích đua xe đến câu lạc bộ đua xe chuyên ng3hiệp đã được quy hoạch xây dựng xong.
Chuyện gì vậy?
Đúng lúc này, vừa khéo có một cô gái mặc trang phục phương tây đi qua, cô ta đẩy kính mắt trên sống mũi, hỏi.
Lúc Lý Hạo đón xe đến câu lạc bộ Tinh Quang, vừa bước vào cửa đã có một nhân 5viên bảo vệ đưa tay cản lại.
Xin lỗi, chỗ chúng tôi hạn chế hội viên, nếu anh không phải hội viên của chúng tôi thì không thể vào được!
Thẻ hội viên cao cấp nhất?
Hai tay bảo vệ nghe Lý Hạo nói xong thì hơi sững sờ, tỉ mỉ quan sát cậu. Cảm thấy có thể mình gặp phải con nhà giàu từ nơi khác đến, bèn họ thử hỏi dò:
Chúng tôi không thể tùy tiện gọi người cho cậu được. Ngộ nhỡ gọi người tới cậu lại không đủ tiền, không phải sẽ gây thêm rắc rối cho chúng tôi sao? Cậu nói cho chúng tôi biết trước, trong thẻ của cậu có bao nhiêu tiền?
Ha ha ha!
Nghe Lý Hạo nói xong, hai tay bảo vệ ngẩn người, sau đó không hề e dè cười phá lên, chỉ vào Lý Hạo nói:
Thằng nhóc này có phải phường tấu hài không thế? Ha ha, không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền mà cũng dõng dạc đòi công ty bọn tao cấp cho thẻ hội viên cao cấp nhất?
Câu lạc bộ Tinh Quang là một nơi như thế, đám con nhà giàu thích đua xe trong Minh 9Châu thường xuyên đến nơi này.
Lúc trước Lý Hạo cũng từng nghe tới chỗ ấy, chỉ có điều cậu còn chưa học lái xe, đương nhi6ên cũng không đến câu lạc bộ đua xe làm gì.
Cơn giận vốn đang đè nén trong lòng Lý Hạo phút chốc dâng trào. Cậu liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi lại.
Đây là nơi chỉ có các nhân vật lớn đến. Anh nhìn anh xem, tuy chiếc áo dài này nhìn có vẻ rất cá tính, nhưng ngay cả một món hàng hiệu cũng không có, lại còn gọi xe tới đây nữa chứ, ha ha ha!
Tôi có xe hay không, có biết lái xe hay không không đến lượt các anh lo.
Lý Hạo hít sâu một hơi, móc một tấm thẻ từ trong túi ra nói:
Nếu phải là hội viên mới được vào, thì mau tìm người của các anh đến đây làm cho tôi một cái thẻ hội viên cao cấp nhất đi. Con mẹ nó, đừng nói nhảm nhiều thế!
Quản lý Tiền nhìn thoáng qua Lý Hạo, sau đó đôi mắt bỗng sáng ngời, kích động đi tới:
A! Xin lỗi, tôi thất lễ rồi. Xin hỏi anh có phải Lý Hạo, cao thủ Trung y trên ti vi, ông chủ của công ty Hạo Thiên đúng không?
Là tôi.
Lý Hạo không thèm liếc mắt nhìn hai người kia.
Thậm chí nếu đánh bọn họ, Lý Hạo cảm thấy còn bẩn cả tay mình!
Lý Hạo đáp.
Ở đây không có người anh muốn tìm.
Hai tay bảo vệ cao ngạo nọ vẫn quỳ dưới đất không ngừng dập cầu xin xỏ, trông ngóng Lý Hạo hay quản lý Tiền có thể mềm lòng cho mình một cơ hội.
Lý Hạo không nói gì, bỗng nhiên cảm thấy quyền thế đúng là một sức mạnh vô hình, to lớn lại mạnh mẽ!
Quản lý Tiền trợn mắt, mày liễu dựng lên, tức giận nhìn hai tay bảo vệ:
Hai người các anh, ngày mai không cần tới làm việc nữa. Câu lạc bộ đua xe Tinh Quang chúng tôi không nuôi nổi cái loại người mắt cao hơn đầu như các anh!
Quản lý Tiền, chị...
Tấm thẻ này là thẻ riêng để nhận lợi nhuận và hoa hồng do Dược mỹ phẩm Tả Thị và tập đoàn Hoa Vinh gửi tới sau khi họ tiếp nhận việc kinh doanh Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch.
Tuy các hạng mục chi tiêu của công ty Hạo Thiên đều khấu trừ từ trong này, hơn nữa lần trước đến Vân Điền xây dựng căn cứ sinh thái và giúp đỡ thôn làng xây nhà sửa đường, Lý Hạo cũng tốn không ít tiền, nhưng Ngưng Chân Lộ và Ngưng Chân Dịch vẫn luôn trong tình trạng cung không đủ cầu, bán hơn nửa năm như thế, tuy Lý Hạo không biết cụ thể trong thẻ có bao nhiêu tiền, nhưng có lẽ thừa sức làm một chiếc thẻ hội viên.
Tuy cô gái này chỉ là quản lý trực hôm nay của câu lạc bộ nhưng địa vị vẫn cao hơn rất nhiều hai tên bảo vệ canh cửa, chỉ một câu nói đã có thể quyết định việc đi ở của bọn họ.
Cô là quản lý?
Tôi không biết.
Lý Hạo lắc đầu, nói đúng sự thực.
Lý Hạo gật đầu, không ngờ ở đây mà cũng gặp được fan của mình, cậu đưa thẻ trong tay ra:
Nghe nói ở đây không phải hội viên thì không cho vào, vậy cô có thể mở giúp tôi một thẻ hội viên không?
Hai người các anh đúng là có mắt như mù, các anh có mấy lá gan mà dám ngăn cản cậu Lý?
Một tay bảo vệ khác tiếp lời:
Nhóc con, có biết đây là đâu không? Chỗ này là câu lạc bộ đua xe! Mày lại bắt xe tới đây, tao thấy mày không những không có xe mà có khi còn không biết lái ấy chứ?
Nói xong, hai tay bảo vệ nhìn nhau, cùng ngửa mặt lên trời cười phá lên.
Đưa tôi đến trường đua chỗ người nhà họ Trác.
Lý Hạo cất bước đi qua hai tay bảo vệ quỳ trước mặt mình, đi thẳng theo quản lý Tiền vào trong câu lạc bộ đua xe Tinh Quang.
Đương nhiên là được, mời đi theo tôi.
Quản lý Tiền gật đầu, nghiêng người đưa tay mời:
Mời đi theo tôi.
Ánh mắt Lý Hạo chuyển sang cô gái, hỏi.
Lý Hạo?
Quản lý Tiền, không có chuyện gì đâu ạ. Có một thằng nhóc không biết trời cao đất dày tới quấy rối. Hai anh em bọn em xử lý được, không cần làm phiền tới chị đâu.
Một tay bảo vệ quay đầu lại, nhìn cô gái đi tới, nịnh nọt cười đáp.
Bảo vệ nhíu mày đầy khinh bỉ, tức giận nói.
Anh còn chưa hỏi tôi đến tìm ai đã biết không có người tôi muốn tìm?
Nghe nói thế, hai tay bảo vệ choáng váng cả người, nhìn Lý Hạo, lại nhìn quản lý Tiền, cuối cùng liếc mắt nhìn nhau, sau đó quỳ sụp xuống van xin:
Quản lý Tiền, xin chị tha cho! Hai anh em bọn em mắt chó khinh thường người, bọn em thật không phải người mà. Vị thiếu gia này, xin cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng tôi với!
Tôi có thể vào không?
Bảo vệ nhìn Lý Hạo, lạnh nhạt nói.
Tôi vào tìm người.
Dù cậu không ra tay, chỉ cần dựa vào thân phận này đã đủ nghiền họ ra thành mảnh vụn!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.