Chương 353: Cậu còn hơn cả đứa não tàn!


Trác Lâm Phong đứng trên khán đài, nhìn Lý Hạo từ trên xuống dưới, khoanh tay cười lạnh.


Hai người từ từ trò chuyện, tôi đi làm việc t8rước.

Thấy Lý Hạo dám lờ mình đi, trong lòng Trác Lâm Phong càng thêm giận dữ, nhịn không được đi đến bên cạnh Lý Hạo, mở mồm nói với giọng quái gở:
Ha ha, tao cũng không sợ phải nói cho mày biết. Con ngu Trác Yến Vũ kia dám cá cược đua xe với tiểu hầu gia của Hồng Bang, đúng là không biết trời cao đất dày. Cô ta đã thua một ván rồi, ván này chưa có kết quả. Thi đấu ba ván thắng hai, nó thua chắc rồi!


Cậu cũng là người nhà họ Trác, lại hi vọng chị họ mình thua sao?

Vòng nọ nối tiếp vòng kia, chiếc xe thể thao màu trắng tăng tốc, lạng lách, trượt sang sườn bên, kỹ thuật nào cũng đều vô cùng thành thục. Lý Hạo có thể cảm giác được, gã đã hoàn toàn đạt tới trình độ người xe hợp nhất, tăng tốc độ xe lên mức cao nhất mà không hề phạm sai lầm, thậm chí ngay cả các nhân tố như luồng khí, điều kiện sân bãi đều được suy xét kỹ càng.
Nhanh quá!
Trác Lâm Phong nói:
Trác Yến Vũ lại dám đua xe với anh ta, cái gì gọi là tự tin mù quáng? Chính là thế này này!

Lý Hạo mặc kệ những lời châm chọc khiêu khích của Trác Lâm Phong, vẫn tập trung đánh giá mọi thứ phía dưới.
Tuy cậu không biết lái xe, nhưng thân là thánh nhân trời sinh, năng lực học tập của cậu vô cùng mạnh mẽ. Ví dụ như võ thuật của Bạch Khởi lúc sinh thời, Tinh hoa Cơ sở Trung y, châm pháp thủy hành đầu tiên trong Ngũ Hành thần châm... những thứ đó cậu chỉ cần nhìn một cái đã học được.
Chỉ là cậu vẫn chưa có thời gian đi học lái xe, hơn nữa cũng luôn có người lái xe cho cậu nên mới không để ý đến chuyện đó.
Hiện giờ muốn học, thực ra cũng chỉ là chuyện trong vài phút thế thôi.
Thấy Lý Hạo không nói gì, đám Trác Lâm Phong ở bên càng hăng say đâm chọc, ai nấy cùng nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
Trác Lâm Phong cười lạnh. Hôm ấy trong bữa tiệc của Trác gia, Lý Hạo không những đưa Trác Yến Vũ lên ngồi bàn chính, mà còn ép cha cậu ta tự phạt ba chén xin lỗi trước mặt mọi người, Trác Lâm Phong coi đó là điều vô cùng nhục nhã. Bây giờ có thể nhìn thấy Lý Hạo sốt ruột thế này, trong lòng cậu ta sung sướng khỏi bàn!

Chắc cô ấy đang đua xe ở dưới rồi.

Nhanh tới không gì sánh được!

Tiểu hầu gia từ nhỏ đã tìm tòi về xe cộ, vẫn luôn chơi với xe đến tận lúc lớn, còn được xưng là thần xe trong khu vực Tô Hàng Minh Châu.


Tôi hỏi cậu một lần nữa, Tiểu9 Yến Tử đâu?

Lý Hạo bực mình hỏi lại.
Lý Hạo mặc kệ cậu ta, thả người nhảy lên khán đài, nhìn xuống đường đua bên dưới.

Mày!


Cô là đứa con gái lái tốt nhất tôi gặp được mấy năm qua đấy.

Tiểu hầu gia đi đến phía trước Trác Yến Vũ, mở cửa xe cho cô:
Nhưng mà tiếc quá, cuối cùng người thắng vẫn là tôi.

Lý Hạo lạnh lùng quét mắt nhìn cậu ta, hỏi:
Ông già cậu có mưu mô nhưng ít ra còn biết giấu trong lòng, ngấm ngầm giở chút thủ đoạn. Còn cậu, biểu hiện rõ ràng thế kia, so với ông già nhà cậu thì còn kém xa lắm.


Mày!

Trác Lâm Phong nhìn kết quả đã được định đoạt, hưng phấn vung nắm đấm lên, nhìn Lý Hạo bên cạnh đầy khiêu khích:
Ha ha, tao xem giờ mày làm được gì nào!


Xin lỗi.

Từ bộ phận phát thanh trong sân bỗng nhiên vang lên một tiếng hô vô cùng kích động!

Vòng cuối cùng rồi. Từ trước đến nay tiểu hầu gia luôn đua vòng cuối cùng nhanh nhất!

Cậu đã mở hết cảnh giới Động Vi, nhưng trên khán đài gần đó lại không hề có bóng dáng T6iểu Yến Tử, mà điện thoại di động của cô lại bị Trác Lâm Phong nhận, đủ để chứng tỏ cô không hề có ở đây.

Ha ha, cậu mà cũng có lúc s5ốt ruột thế à?

Dường như quản lý Tiền đã ngửi ra mùi thuốc súng trong không khí, bèn thức thời gật đầu với Lý Hạo và Trác Lâm Phong sau đó xoa3y người bỏ đi.
Chuyện giữa các cậu ấm với nhau, một quản lý nho nhỏ như cô không muốn dính vào.
Lý Hạo ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn vẻ mặt phấn khởi của Trác Lâm Phong, nói:
Lúc trước tôi sai rồi.


Ơ...

Người bên cạnh đều kích động vẫy hết cả hai tay. Tiểu hầu gia là thái tử trong Hồng Bang. Hồng Bang là bang phái lớn chuyên kinh doanh bến bãi ở Thượng Hải từ thời kháng chiến và dân quốc đến nay, tuy sau khi bước vào thời kỳ Tân Hoa Hạ đã từ từ tẩy trắng nhưng thế lực vẫn lớn mạnh như trước.
Mỗi khi tiểu hầu gia ra ngoài đua xe luôn được người hâm mộ và các đàn em của Hồng Bang kéo cả đàn đi theo ủng hộ. Đến lúc này, đám người đứng hết cả dậy để cổ vũ, bắt đầu hoan hô như sấm dậy.
Lý Hạo nói rất chân thành:
Nhà họ Trác bị người ta khiêu khích, chưa tính đến chuyện đám đàn ông ngày ngày muốn kế thừa vị trí gia chủ như cậu lại chui rúc ở đằng sau để một cô gái ra mặt thay mình, rồi giờ thấy người nhà thua mà vẫn còn vui mừng được, không biết cậu là cậu ấm nhà họ Trác hay chó của Hồng Bang?

Nói xong, Lý Hạo không thèm quay đầu đã đi thẳng xuống dưới, không quên bỏ lại một câu:
Cũng may cụ Trác không biết chuyện tối nay, chứ không có khi sẽ chết tươi vì tức đấy.

Lý Hạo liếc cậu ta sau đó lờ đi, rời mắt về phía hai chiếc xe đang phóng như bão táp phía dưới.
Hiện giờ đã gần sáng, nhưng trong câu lạc bộ đua xe Tinh Quang vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng động cơ gào rú như thú hoang gầm thét, vang vọng trong trời đêm.
Trác Lâm Phong biến sắc, nỗi sợ hãi bỗng dâng trào.
Nếu để cho Trác Lão Thái Sơn biết cậu ta lại hèn nhát, ăn cây táo rào cây sung, chắc chắn ông sẽ chặt gãy chân cậu ta mất!
Tiểu hầu gia hiếu thắng, càng thích bầu không khí sôi nổi bởi những tiếng reo hò ca ngợi sau khi chiến thắng này. Cảnh tượng được vạn người chú ý khiến gã rất say mê.

Ha ha ha, tao biết ngay cái loại con gái càn quấy như Trác Yến Vũ chắc chắn sẽ thua Tiểu hầu gia mà!

Trên bãi cỏ phía dưới, lúc này chỉ còn hai chiếc xe thể thao đang đua, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc hình giọt nước đang vượt lên trước, một chiếc xe màu đỏ nê-ông theo sát không rời, có thể vượt lên bất cứ lúc nào.

Uỳnh!


Cạch!

Cửa xe mở ra, Tiểu hầu gia cúi người chui ra từ bên trong, trên mặt mang ý cười đầy tự tin, nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ nê-ông đang chậm hoàn thành vòng đua cuối cùng phía sau mình.
Trác Lâm Phong biến sắc, tức giận ngây ra, một câu cũng không thốt ra được, chỉ biết vung tay hừ lạnh:
Hừ! Tao không đấu võ mồm với mày, đợt lát nữa Trác Yến Vũ thua cược dâng mình cho tiểu hầu gia, tao xem mày làm được gì!


Đồ ngu...

Lý Hạo nhìn một lát, thông qua cảm ngộ thần kỳ của cảnh giới Động Vi, cậu đã gần như hiểu được tình hình sân bãi. Tuy cậu chưa quen thuộc với xe hơi nhưng rất có lòng tự tin. Cậu là thánh nhân trời sinh, năng lực học tập mạnh vô cùng, hơn nữa lại có cảnh giới Động Vi giúp đỡ, việc đua xe cậu cảm thấy tuyệt đối không thành vấn đề!

Vòng cuối cùng!

Trác Lâm Phong sửng sốt khi thấy Lý Hạo đột nhiên thay đổi thái độ. Nhưng không đợi cậu ta nói gì, lời tiếp theo của Lý Hạo đã khiến cậu ta chỉ hận không tìm được cái hố để chui vào!

Lúc trước tôi nói cậu não tàn, xin lỗi, tôi đề cao cậu quá rồi.


Anh...


Trác Yến Vũ cũng xuống xe, vừa định nói chuyện với gã, nhưng đôi mắt bỗng sáng ngời, ngạc nhiên gọi:
Anh Hạo!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.