Chương 362: Họ trác có con gái mới lớn


Ông có ba đứa con trai, con trai lớn Trác Nhất Sơn có phong độ của ông thời trẻ nhất, tuy ý chí không nằm trong quân ngũ nhưng cũng hô mưa8 gọi gió trong nhà nước, chưa đến bốn mươi đã nắm giữ hệ thống cảnh sát của cả một thành phố, lần này còn đến Vân Điền lập công bên bờ vự3c sinh tử, chỉ cần nhà họ Trác lên tiếng thì chắc chắn sẽ có một vị trí trong trung ương.

Phải biết rằng hiện tại là thời bình, k9hông dễ lập công như trong thời chiến. Muốn thăng quan tiến chức nhanh, muốn trèo lên vị trí cao trong thời bình, ắt cần phải có chỗ dựa 6vô cùng vững chắc. Mà người vừa có năng lực vừa có thành tích, lại có cả chỗ dựa và chiến công như Trác Nhất Sơn thì thật sự rất hiếm thấ5y.
Cụ Trác rất hài lòng, vô cùng hài lòng với con trai lớn của mình.
Tuy con trai thứ tham vọng có thừa nhưng năng lực lại không đủ, con trai út thì quá tầm thường, không đủ sắc sảo, song chỉ cần có một đứa con trai tiền đồ như vậy, cụ Trác đã thấy an ủi lắm rồi.

Ừ, cuối cùng cháu cũng suy nghĩ thông suốt rồi.

Cụ Trác hài lòng gật đầu, nét mặt lộ vẻ mừng rỡ, nhìn cháu gái đấy tế nhị:
Còn nguyên nhân nào khác không?


Ha ha, vẫn là liên quan đến thằng nhóc đó…

Trác Lão Thái Sơn cười khổ, trong đầu lại hiện lên gương mặt thanh tú lại còn hơi non nớt của Lý Hạo.
Đêm qua Hồng Khinh Hầu tùy tiện hỏi cô, gã nói gã có thể đại diện cho Hồng Bang, còn cô? Cô có thể đại diện cho nhà họ Trác không?
Cảm giác bất lực này đã kích thích Trác Yến Vũ một cách sâu sắc. Cô bắt đầu hiểu ra, dù nhà họ Trác có là một cây đại thụ che trời, nhưng nếu cô chỉ làm một cái lá cây trên đó thì khi ra ngoài, vẫn sẽ không có ai kiêng kỵ cô. Chỉ khi bản thân cô mạnh mẽ, trở thành một thân cây vững chắc thì mới không có ai dám khinh thường.

Con bé cứng đầu.

Trác Lão Thái Sơn khẽ cười, tiếp tục hỏi:
Vì sao đang yên lành lại muốn làm lính?


Dạ, cháu không muốn lúc nào cũng là anh ấy đến cứu cháu, cháu muốn sau này cũng có thể giúp được anh ấy.

Ánh mắt kiên định của Trác Yến Vũ bỗng dịu dàng trở lại, dù vậy trông cô vẫn không chút do dự, thẳng thắn thừa nhận:
Vì để sau này có gặp phải chuyện gì thì không cần đứng sau anh ấy lo lắng sợ hãi nữa, mà có thể đứng sóng vai cùng gánh vác với anh ấy.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi quen biết Lý Hạo, trong lòng ông thường bùi ngùi sao mình không có một đứa cháu giống như nó, thậm chí còn kỳ vọng, dù Trác Lâm Phong có thể tiến bộ được bằng nửa Lý Hạo thì cũng tốt lắm rồi!
Nhưng bây giờ, sau khi nghe được lời này của Trác Yến Vũ, nỗi âu lo trong lòng Trác Lão Thái Sơn lại xen lẫn một tia hy vọng.

Cháu chào ông ạ.

Trác Lâm Phong và đám cháu bên dòng thứ nhẹ nhõm như được phóng thích, vội vàng thở dài một hơi rồi lúc la lúc lắc lui ra khỏi thư phòng.
Không khí trầm lại chốc lát, Trác Yến Vũ bỗng lên tiếng nói tiếp.
Nghe câu này từ cô, tất cả mọi người đều ngây người. Trác Lâm Phong vốn đang đứng run rẩy bên cạnh vì lời đánh giá của ông cụ chợt ngây thơ
hả
một tiếng.

Ừ, suy nghĩ của cháu rất tốt.

Ông cụ nhẹ gật đầu, hỏi tiếp:
Còn có nguyên nhân khác không?

Đứa cháu gái ông thương yêu nhất dường như đã tỉnh ngộ rồi. Trong sự kiên định từ cô cháu gái, ông gần như thấy được bóng dáng của mình.

Ông nội, cháu muốn vào quân đội!


Làm lính khổ lắm, cháu biết chứ?

Trác Lão Thái Sơn dựa trở lại vào chiếc ghế, lẩm bẩm nói:
Đặc biệt là với con gái thì lại còn khổ hơn.

Còn về con gái Trác Ngọc Nhu của thằng con út, ấy là một đứa tính cách cực kỳ mềm yếu, không tranh với đời giống hệt cha nó. Con bé đã sớm ra nước ngoài học sâu thêm về nghệ thuật, sau này chắc chắn cũng không có khả năng kế thừa sự nghiệp gia tộc.
Còn mấy đứa bên dòng thứ họ Trác, ông cụ cũng chẳng mò ra được hạt giống xuất sắc nào.
Nhưng sau khi đám con cháu, thế hệ thứ ba của của nhà họ Trác trưởng thành, Trác Lão Thái Sơn lại bắt đầu lo lắng khôn nguôi.
Đời sau của ông đã có Trác Nhất Sơn có thể nối bước. Nhưng đời sau nữa, thế hệ thứ ba của nhà họ Trác gồm Trác Yến Vũ con gái của Trác Nhất Sơn, Trác Lâm Phong con trai Trác Nhị Lương và Trác Ngọc Nhu con gái Trác Tam Tài, ông đều thấy không hài lòng lắm với cả ba đứa cháu này.

Cháu đã chuẩn bị tâm lý.

Trác Yến Vũ gật đầu đáp:
Chỉ là ông nội đã làm lính cả đời, cha cũng ở trong quân đội nhiều năm, không có lý nào mà cháu không làm được. Cháu sẽ không thừa nhận con gái chúng cháu không bằng đàn ông.


Mọi người ra ngoài hết đi.

Trác Lão Thái Sơn không lập tức thể hiện thái độ, chỉ phất tay bảo đám Trác Lâm Phong ra ngoài trước.

Ông nội, cháu muốn vào quân đội, cháu muốn đến quân đội để phát triển.

Trác Yến Vũ không hề do dự nhìn Trác Lão Thái Sơn, lặp lại lần nữa.

Còn vì bản thân cháu muốn có thực quyền đúng với thân phận dòng chính của họ Trác.

Trác Yến Vũ mím môi gằn từng chữ.

Cháu vừa nói gì?

Đợi khi trong thư phòng chỉ còn lại hai ông cháu, cụ Trác mới hỏi lại.
Trác Yến Vũ rất thông minh, từ đầu đến chân đều lộ vẻ thông minh cơ trí, nhưng lại phóng túng thích tự do, không muốn bị trói buộc. Nói thẳng ra là nếu nó muốn làm thì chắc chắn sẽ trở thành nhân tài gương mẫu, nhưng cụ lại nhận ra con bé không phải là một đứa có tham vọng quyền lực, không muốn tòng quân cũng không ham tham gia vào chính trị.
Trác Lâm Phong cũng không phải đứa ngốc, nhưng có thể là do là cậu con trai duy nhất của đời thứ ba nhà họ Trác nên từ nhỏ đã coi trời bằng vung, hơn nữa tính cách lại giống hệt như cha mình, cũng có tham vọng cực mạnh. Chính cái tính tự phụ và ganh ghét quá mức ấy đủ vùi lấp hoàn toàn một chút thông minh của nó.

Xét từ sự phát triển của nhà họ Trác chúng ta, phải nắm vững quân sự và chính trị mới có thể tiếp tục phồn vinh. Hiện tại ông nội còn khỏe mạnh, sức ảnh hưởng đương nhiên không gì có thể bàn cãi, còn trong nhà nước lại có cha cháu thâu tóm một vùng, thế nên nhà họ Trác mới hùng mạnh như thế.

Rõ ràng là Trác Yến Vũ đã suy nghĩ cặn kẽ trước khi đưa ra nguyện vọng với ông cụ. Cô thẳng thắn nói:
Mà ông nội nay tuổi tác đã cao, tuy hiện sức khỏe vẫn còn sung mãn, cháu cũng mong ông có thể sống lâu trăm tuổi nhưng vẫn không thể không nghĩ đến, một khi ông qua đời, không có ông, nhà họ Trác chúng ta không có ai tiếp nhận vị trí của ông trong quân đội, sức ảnh hưởng đương nhiên cũng tuột dốc không phanh. Đến lúc đó, thực lực của nhà họ Trác cũng bị kéo xuống theo. Vì vậy cháu mới muốn tòng quân!


Được rồi, để ông gọi điện thoại, sáng mai cháu có thể đến quân khu báo danh.


Trác Lão Thái Sơn đứng lên, vừa chắp tay đi ra ngoài vừa nói:
Đến quân đội rồi có khổ sở thế nào cũng phải nhịn lấy, không được làm mất mặt nhà họ Trác.



Cám ơn ông nội!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.