Chương 361: Từng có sợ ai?
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1338 chữ
- 2022-02-04 05:07:50
Ừ, trời vừa sáng là anh đi.
Lý Hạo gật đầu trả lời.
Cháu gái muốn hỏi ông, ông một đời chinh chiến, đánh nam dẹp bắc, vậy con gái của nhà quân tướng chúng ta, dù sinh trong thời bình nhưng nhiệt huyết trong cốt tủy lại há có thể nguội lạnh?
Trác Yến Vũ ngẩng đầu, cao giọng hỏi Trác Lão Thái Sơn.
Buzz…
Một tiếng động nhỏ k3hẽ vang lên, ghế Lý Hạo ngả ra đằng sau, lưng ghế cũng từ từ thả xuống trở thành ghế dài.
Không sao, anh đã thắng và đưa em về, đây là phần thưởng lớn nhất cho anh.
Trác Yến Vũ phả ra một hơi thở rất thơm, cúi người rủ rỉ bên tai Lý Hạo.
Ừm.
Thấy Trác Yến Vũ, Trác Lão Thái Sơn nâng mí mắt lên, ừ hử một tiếng rồi gật đầu với cô.
Trác Yến Vũ lái xe về đến nhà tổ nhà họ Trác chứ không về lại nhà mình.
Vừa xuống xe, cô đã phát hiện không khí có hơi lắng động. Cô nhìn quanh một lượt, với trí thông minh của mình, cô nhanh chóng đoán được đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng bận tâm nhiều mà đi thẳng đến thư phòng cụ Trác.
Ông nội, Trác Yến Vũ như vậy thật sự quá đáng quá rồi, chẳng biết chừng mực gì cả!
Trác Lâm Phong hùng hồn nói:
Chị ấy cược đua xe với Hồng Khinh Hầu rồi thua người ta, đã làm mất hết mặt mũi nhà họ Trác, thế mà sau đó thằng nhóc Lý Hạo còn ra mặt cho chị ấy, làm cho Hồng Khinh Hầu bị thương nặng đến mức vào phải viện, đến giờ hình như vẫn chưa tỉnh lại nữa. Đến lúc đó nếu Hồng Bang giận cá chém thớt lên đầu họ Trác chúng ta, vậy chẳng phải là bỗng dưng lại có thêm một kẻ thù lớn sao?
Vậy cháu muốn thế nào?
Trác Lão Thái Sơn ngẩng đầu nhìn cháu mình, hỏi như có ý khác.
Ừm, cậu nói tiếp đi, có gì thì cứ nói trước mặt tôi.
Trác Yến Vũ cũng chẳng nổi giận, chỉ bình tĩnh nhìn cậu ta.
Sao vậy?
Lý Hạo khẽ gấp gáp hít 9thở, nhìn Trác Yến Vũ dịu dàng như nước, nhịp tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn.
Trước khi đi, cho em một chút gì để nhớ nhung đ6i.
Thân thể Trác Yến Vũ lả lướt, ghế lái đối với cô cũng xem là rộng rãi. Chỉ thấy cô nhẹ rụt người lại, cả cơ thể từ ghế lái chuyể5n sang trên người Lý Hạo bên ghế phụ.
Nói thì nói, tất cả điều tôi nói đều là sự thật, đều muốn tốt cho nhà họ Trác thôi, tôi có gì mà không thể nói?
Trác Lâm Phong nghểnh cổ, nói tiếp:
Ông nội, nhà họ Trác chúng ta tuy là danh gia vọng tộc, có sản nghiệp lớn nhưng Hồng Bang đã kinh doanh ở đất Minh Châu này từ tận thời Dân Quốc, có thể nói khắp các bến bãi Thượng Hải đều có dấu ấn của họ bao đời này. Có câu nói rất hay, là rồng mạnh khó đè được rắn địa phương, chúng ta đã đắc tội với Hồng Bang, ắt sẽ phải rước lấy nhiều phiền phức!
Trác Yến Vũ không chút kiêng kỵ nhìn thẳng vào mắt người ông mình tôn kính nhất, cao giọng thốt ra từng lời.
Nói xong, Trác Yến Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực tiếp:
Vậy nên lúc ở câu lạc bộ đua xe, người của Hồng Bang năm lần bảy lượt khiêu khích nhà họ Trác chúng ta, dù là con gái, dù biết rõ trong lĩnh vực đua xe mình không phải là đối thủ của Hồng Khinh Hầu nhưng con vẫn cắn răng đồng ý. Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!
Cộc cộc cộc!
Trác Yến Vũ gõ nhẹ cánh cửa khép hờ, bước vào mỉm cười nói:
Khi nãy vừa bước vào đã nghe thấy có người nhắc đến tên cháu, định vào xem có phải có người nhân lúc cháu không ở đây mà nói xấu mình không, xem ra giờ đến cũng không tính là quá trễ!
Cháu có gì muốn nói không?
Ánh mắt Trác Lão Thái Sơn chuyển sang Trác Yến Vũ, chậm rãi hỏi lại.
Đôi mắt già nua của ông cụ bỗng bừng mở, ánh mắt đùng đục bắn ra hai tia sáng như sắp ngưng kết thành vật chất, nhìn thẳng cháu gái mình, nói với cô:
Cháu cảm thấy, nhiệt huyết của cháu thì sao?
Khí phách vẫn còn, nhiệt huyết chưa nguội lạnh!
Đợi, đợi đã.
Lý Hạo chỉ cảm giác cơn nóng ran xông thẳng lên từ bụng dưới, nhưng lý trí lại bảo đầu óc cậu phải giữ lại tia tỉnh táo cuối cùng. Cậu nắm lấy cánh tay đang mở thắt lưng mình của Trác Yến Vũ, hổn hển nói:
Không có bao, không ổn đâu?
Sau bữa tiệc gia đình lần trước, Trác Nhị Lương thất bại trong trận chiến tranh vị trí gia chủ đã trở về với công việc của mình, chỉ còn đám con cháu nói muốn ở lại Minh Châu chơi mấy ngày chăm sóc cho ông cụ.
Trác Yến Vũ bước đến gần phòng sách, còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng Trác Lâm Phong truyền ra.
Thuận buồm xuôi gió.
Trác Yến Vũ bật người dậy từ trên ghế xe8, ánh mắt nóng bỏng nhìn Lý Hạo đang dựa bên ghế phụ, rồi bỗng đưa tay ấn vào ghế ngồi của cậu.
Nét mặt Lý Hạo đầy vẻ cảm động, nặng nề gật đầu.
Trác Yến Vũ chở Lý Hạo đến công ty Hạo Thiên. Tuy cô muốn đích thân tiễn Lý Hạo đi nhưng cậu lại cố chấp muốn cô trở về nên cô cũng không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn lái xe về trước.
Anh có việc cần làm thì cứ yên tâm đi đi, chỉ cần, đừng quên đường về là được rồi.
Sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, Trác Yến Vũ bò dậy khỏi người Lý Hạo, săn sóc lau người cho cậu.
Hơi thở dịu dàng từ miệng con gái thổi vào tai Lý Hạo, cuối cùng cũng nhen nhóm cho ngọn lửa cháy bùng lên.
Đêm uyên ương kéo rèm thành đôi, một nhành hoa lê áp hải đường.
Đây chẳng phải chuyện nhỏ, Lâm Phong chỉ là con cháu đương nhiên không dám đưa ra quyết định, tất cả đều phải chờ ông nội ra lệnh.
Trác Lâm Phong đảo mắt, biết rằng tuy ngoài mặt Trác Lão Thái Sơn hỏi mình muốn làm thế nào, nhưng cậu ta lại tuyệt không thể nói xằng bậy. Điều ông cụ mong muốn nhất là anh chị em trân trọng nhau, gia đình hòa thuận. Trác Nhị Lương từng dặn dò, rằng có thể tranh giành chính diện nhưng nhất định phải giữ chừng mực, một khi vượt qua giới hạn sẽ là tự lấy đá đập chân mình.
Ánh mắt ông cụ ngày càng sáng bừng, kinh ngạc nhìn Trác Yến Vũ, nói:
Giỏi lắm! Năm đó khi bọn ta lấy súng đất tự chế liều mạng với bọn giặc cũng đã biết trang bị vũ khí của ta thua kém bọn chúng bao nhiêu, thế nhưng lại chưa từng có ý sẽ làm nô lệ mất nước. Không sai, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể không nhục! Biết không địch lại mà vẫn không buông xuôi, đúng là cháu gái của Trác Thái An ta!
Cháu đã cố hết sức, nhưng cũng thua rồi.
Trác Yến Vũ hít sâu nói tiếp:
Lúc đó Lý Hạo đứng ra, không màng hậu quả đắc tội Hồng Bang để đánh bại Hồng Khinh Hầu. Ơn này tựa ơn nghĩa tái sinh, sao chúng ta có thể trách anh ấy? Ông nội, một thiếu niên tay trắng lập nghiệp như anh ấy còn có dũng cảm đối mặt với Hồng Bang, lẽ nào nhà họ Trác chúng ta lại không dám?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.