Chương 371: Trưởng giám ngục!


Bởi vậy thân phận của ông ta rất đặc biệt, vừa là Thiên Bồng Nguyên Soái, vừa là Tịnh Đàn Sứ Giả.

Hơn nữa trước khi đầu thai thành lợn8, người này quả thực cũng là một thiên tài, chính là có thủy mạch trời sinh. Nếu nói trong tam giới ai có thể qua sông Nhược Thủy mà không ch3ết, thì ngoài ông ta ra, tuyệt đối không thể tìm thấy người thứ hai.
Lý Hạo đứng trong động đá, tò mò đánh giá bốn phía:
Nơi này tối thật đấy, nhưng sao ngay cả bóng của Nhược Thủy cũng không nhìn thấy?


Khốn kiếp! Chắc chắn là ngươi bị điên rồi!

Ngay cả đại sư huynh Tôn Ngộ Không thần thông quảng đại, từng đạ9i náo Thiên Cung của ông ta cũng phải bất lực trước sông Nhược Thủy!
Lý Hạo mở lại lịch sử trò chuyện với Trư Bát Giới, gửi một tin n6hắn:
Thiên Bồng Nguyên Soái, tại hạ Lý Hạo ở Nhân giới có chuyện muốn nhờ, không biết ngài có rảnh rỗi hay không?

Giọng nói vừa quát một câu mà khiến hai tên canh cửa chạy mất dạng kia lại vang lên:
Mặc dù ta không có cách nào thay đổi được kết quả của mười chưởng giáo đã quyết định nhưng cũng không quen nhìn mặt mũi của lão già Vạn Phong ở Vạn Linh sào kia. Ôi mẹ ơi, không biết tổ tiên loài rồng có bị mù hay không mà lại cho đứa con nuôi của loại người đấy nhận được Long Hồn.


Đa tạ trưởng giám ngục đại nhân.

Trưởng giám ngục nhỏ giọng cằn nhằn. Sau đó Lý Hạo cảm thấy một sức mạnh vô hình xuất hiện dưới chân, nâng thân thể mình lên, ném mạnh ra ngoài!

Vút!

Tên canh cửa mặc giáp vàng hừ một tiếng giận dữ:
Ở gần ngục tối, bất kỳ chân nguyên nội tức nào của người bị phán tội cũng đều bị phong tỏa. Lý Hạo, tốt nhất ngươi đừng có nghĩ đến chuyện giở trò!


Từ bao giờ mà Vạn Linh sào các ngươi nói người khác có tội thì người khác sẽ có tội vậy?

Vừa rơi xuống nước, Lý Hạo theo bản năng muốn vung hai tay, hai chân để bơi. Nhưng cậu lại phát hiện kỹ năng bơi vốn thành thạo của mình lại hoàn toàn không có tác dụng. Bất kể cậu chuyển động thân thể thế nào cũng không thể bơi được về phía trước!
Trong Nhược Thủy, vạn vật đều chìm!
Nhưng Trư Bát Giớ5i không trả lời Lý Hạo ngay.

Đến ngục tối rồi!

Lý Hạo khẽ gật đầu với hang động, âm thầm cảm nhận chân nguyên nội tức trong thân thể mình, phát hiện tuy Vạn Phong tập hợp một đám chưởng giáo muốn định tội nhưng Linh Kính lại không phán định cậu là người có tội, Đạo pháp cấm chế xung quanh ngục tối này cũng không phong ấn tu vi của cậu. Cậu vẫn có thể điều động được chân nguyên nội tức trong cơ thể.
Cậu cất bước đến gần động đá, một sức mạnh âm u đột nhiên ùa vào cơ thể khiến Lý Hạo không kiềm được phải run lên.
Giọng điệu bất cần đời lại truyền đến, hai tên giáp vàng kia như được đại xá, vội vàng chạy vắt chân lên cổ.

Nhóc con, ngươi vào đây.

Mặc dù chỉ là một chiếc lông chim rất nhẹ hay một mảnh lá rụng, rơi xuống mặt nước đều sẽ phải chìm xuống, không có cách nào nổi lên!

Trư Bát Giới, con heo này mau trả lời tao ngay. Nếu không ông đây chết đuối mẹ nó mất!

Nhưng ngay sau đó hỏa khí chân nguyên và lôi khí chân nguyên trong cơ thể cậu tự động cùng vận hành, ngăn lại cơn lạnh lẽo ấy.

Không tệ, hở?

Một giọng nói lười biếng vang lên trong cửa đá, như làn gió mát phả vào mặt nhưng lại có sức nặng ngàn quân, người ấy khó chịu nói:
Ngục tối Nhược Thủy này là địa bàn của ai, các ngươi không biết hả?


A!

Trên cửa đá của ngục tối lại phát ra tiếng ma sát của các chi tiết bằng kim loại, kèm theo những tiếng ầm ầm, cửa đá từ từ mở ra.

Mau vào đi!

Bỗng nhiên, trước mắt tối sầm lại, tên canh cửa mặc giáp vàng quát một tiếng:
Diện kiến trưởng giám ngục, phụng mệnh Vạn Phong, chưởng giáo Vạn Linh sào của tại hạ, áp giải phạm nhân Lý Hạo đến đây, xin hãy mở cửa!


Uỳnh!

Gió mạnh rít bên tai, Lý Hạo chỉ cảm thấy mắt hoa lên.
Ùm
một tiếng, cả người cậu đã rơi xuống một con sông dài.
May là trước khi rơi xuống nước cậu đã chuẩn bị tâm lý, hít đầy một hơi. Nếu không, rơi xuống nước như thế chắc chắn sẽ bị sặc.
Lý Hạo học bộ dạng của Lý Gia Kỳ, chắp tay với hư vô, thản nhiên nói.

Đồ thần kinh, ngươi đúng là đồ thần kinh!

Vừa dứt lời, hai tên giáp vàng đã bị một trận gió mạnh thổi ra ngoài, chật vật ngã xuống đất. Nhưng bọn họ không dám nổi giận, quỳ dưới đất dập đầu nói:
Tiểu nhân nhất thời hốt hoảng, nói không lựa lời, xin trưởng giám ngục đại nhân thứ tội!


Cút!

Giọng của trưởng giám ngục lại vang lên trong hư không. Dựa vào sự nhạy bén của cảnh giới Động Vi, Lý Hạo cảm giác được rõ ràng có một ý niệm đang âm thầm đánh giá mình. Sau đó trưởng giám ngục khẽ ủa một tiếng, khen ngợi:
Một người rất lợi hại, thậm chí ngay cả ta cũng không nhìn thấu. Kỳ lạ, quả là kỳ lạ!


Nơi này chính là ngục tối Nhược Thủy sao?

Nghe Lý Hạo nói thế, trưởng giám ngục kêu lên mất bình tĩnh:
Ta vốn có lòng chiếu cố ngươi một chút. Nếu ngươi không nhắc tới, ta cũng không cho ngươi xuống Nhược Thủy, chỉ đứng ở đây là được, vì tuy thời gian đứng lâu nhưng Nhược Thủy không đến được đây, cơ thể cũng không bị độc của Nhược Thủy ăn mòn. Vậy mà thằng nhóc nhà ngươi có phải não úng nước không, lại chủ động muốn xuống Nhược Thủy?


Nếu vãn bối đã đến đây, vậy đương nhiên cũng muốn biết một chút về kỳ quan tự nhiên từ thuở khai thiên lập địa này, xin tiền bối hãy tác thành.

Lý Hạo lấy điện thoại di động ra, Wechat tam giới tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt trong Nhược Thủy bao phủ lấy chiếc điện thoại, không để nó bị Nhược Thủy ăn mòn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.