Chương 388: Một cánh hồng tươi giữa cả rừng xanh lá
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1405 chữ
- 2022-02-04 05:08:27
Tông môn có nữ đệ tử chiếm đa số nên địa điểm, bày trí của tông môn cũng thường tương đối dịu dàng, văn nhã.
Trước cử8a lớn của Thanh Huyền tông có một rừng trúc xanh mướt. Trong rừng cây phủ kín sắc xanh, đâu đó vẫn lẩn khuất vài cánh đào hồ3ng thắm.
Trước cửa lớn của Thanh Huyền tông, hai người Lý Hạo cùng đáp xuống từ không trung, chậm rãi bước qua con đ9ường này.
Nhìn xa xa, trong sáng khiết bạch như ánh ban mai buổi sớm, đến gần xem, thì thật là rực rỡ như sen hồng giữa ngàn gợn sóng xanh.
Lý Hạo buông lời khen, chắp tay bình tĩnh nhìn Hồng San đằng trước, nói rằng:
Một cành hồng giữa ngàn vạn lá xanh, trông Hồng San cô nương hôm nay thật ra dáng chủ nhà, xem chừng coi trọng trận chiến với ta lắm.
Lý công tử khách khí rồi.
Khóe môi Hồng San nhẹ cong, tay áo dài vung lên, một mùi hoa thoang thoảng từ bốn phía ùa tới.
Một hồi sẽ còn gây ra chuyện vô lễ, đương nhiên trước đó phải lễ phép chu toàn.
Lý Hạo cười khẽ, hít một hồ thật sâu tựa đang say đắm trong hương hoa, nói với Hồng San rằng:
Trò bịp bợm như Nhiếp hồn hương này, Hồng San cô nương chớ nên dùng làm gì. Nếu cô nương cho là có thể khiến Lý mỗ thất bại chỉ bằng trò mèo này thì cũng không khỏi đánh giá mình cao quá.
Ngao Tinh đã hóa thành hình người, đứng nghiêm nghị trên mặt đất, nói.
Lúc này, Ngao Tinh đang đi vòng quanh Lý Hạo. Nó đã biến thành một đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi, trên đầu còn có cặp rừng nho nhỏ đáng yêu.
Nói không sai.
Ngao Tinh bực bội bĩu môi, nét mặt khó ở.
Con nít con nôi, nghĩ bậy bạ cái gì đấy?
Lý Hạo tức giận búng vào sừng nó, trách khẽ.
Bất luận các tới với tâm tư gì, Thanh Huyền tông ta cũng là chủ nhà, đương nhiên không thể làm mất thân phận của chủ.
Tay áo Thanh La lay khẽ trong gió, chậm rãi đáp xuống từ không trung, nét mặt bình thản hoàn toàn trái ngược với vẻ cuồng loạn hôm qua.
Trong váy mà còn quần dài, làm hại rồng ta ngửa đầu căng mắt nhìn cả ngày mà chẳng thấy được gì vừa mắt.
Tâm lý là tự do bản thân, mỗi người mỗi khác. Tâm lý của ta, ta tự có phương pháp điều chỉnh, cớ gì phải răm rắp theo người ta?
Lý Hạo mỉm cười lắc đầu, toàn thân thả lỏng chẳng khác gì đang tản bộ giữa trời thu.
Có bạn từ phương xa tới, vui chưa kìa.
Thôi ngay! Ngươi đừng có khinh hình người của rồng ta giống trẻ con. Xét đặc điểm của Long tộc, thực ra rồng ta đã sống mấy trăm năm rồi đó biết không hả? Việc cần biết ta đều biết hết!
Ngao Tinh bưng kín cặp sừng, bất mãn lầu bầu.
Lý tông chủ.
(1) Bài
Tranh
Cảnh chiều trên sông xuân
của Huệ Sùng kì 1
của Tô Thức, bản dịch của Điệp Luyến Hoa.
Tức cảnh sinh tình, Lý Hạo chợt nhẹ giọng ngâm.
Thơ này hai câu trước rất được, nhưng hai câu sau mà ngâm trong lúc cuối hè này thì không hợp lắm.
Gương mặt tròn vo của Ngao Tinh cứng đờ, dáng vẻ có vẻ khó xử.
Sửa thơ đâu phải chuyện dễ gì, nhất là sửa những câu thơ hay và có tiếng thì lại còn khó khăn hơn cả viết một bài thơ mới. Vì nếu sửa lại mà không hay bằng thơ cũ, vậy có khác gì vá vải thôi vào áo gấm, tự tìm mất mặt.
Suy nghĩ một chốc, Ngao Tinh phồng má thở gấp, giận dỗi nhìn Lý Hạo:
Ngươi đúng thật là, sắp khiêu chiến tới nơi rồi mà còn có thời gian giễu cợt ta? Người ta mà sắp có đại chiến thì sẽ trở nên khiêm tốn ít lời, ngươi thì sao hả? Không cần chuẩn bị tâm lý hả?
Hồng San, ngươi mau ra đây cùng thử mấy chiêu với Lý công tử đi!
Thanh La liếc mắt nhìn Lý Hạo. Bất kể suy nghĩ trong lòng thế nào, bây giờ cô ta cũng không thể làm được gì.
Nhân quả còn đó, cô ta không dám từ chối lời khiêu chiến, ngăn cản cuộc chiến của Lý Hạo và Hồng San. Và cả Lý Gia Kỳ, tuy nói tới xem đấu nhưng thực chất lại là chống lưng cho Lý Hạo, Thanh La nào dám giở trò bất công gì.
Lần này Lý Hạo đến để khiêu chiến, về tính chất thì khác hẳn với hành động trả thù, giết tới tận cửa của L6ý Gia Kỳ khi trước. Dù là thực lực hay tâm lý, tất cả đều là những nhân tố ảnh hưởng đến thắng bại.
Đây là con đường5 nhất định phải đi, không chỉ con đường dưới chân mà còn là con đường trong tâm tưởng, là quá trình tự điều chỉnh thân thể và tâm thái đến đỉnh cao tột cùng.
Ngoài bụi hoa đào đôi nhánh nở, Sông xuân nước ấm vịt hay liền.
(1)
Nếu là là rồng tốt có hiểu biết, vậy sao ngươi không dựa trên tình cảnh trước mắt, trổ tài sửa lại hai câu thơ phía sau?
Lý Hạo cười nhạt tiếp.
Ta...
Lý Hạo mỉm cười búng nhẹ lên đôi sừng rồng trên đầu nó, bảo rằng:
Không ngờ ngươi lại còn biết thơ từ ca phú của Nhân tộc ta.
Đương nhiên, rồng ta vốn là một con rồng tốt có hiểu biết đó.
Được Lý Hạo khen ngợi, Ngao Tinh đắc ý hếch cằm, không để ý đến chuyện đôi sừng rồng cao quý của mình bị người ta búng nữa.
Thanh La khẽ giật khóe mắt, sau đó lại làm như không hề nghe thấy những lời của Ngao Tinh, chỉ gật đầu chào Lý Gia Kỳ.
Hôm nay ta cùng xá đệ tới đây thực hiện ước hẹn khiêu chiến lúc trước, chỉ là trưng mặt cho có thôi, Thanh La chưởng môn cứ bình tĩnh cùng ngồi thưởng trà với, quan sát biểu hiện của các đệ tử.
Lý Gia Kỳ cũng gật đầu đáp lại. Nếu không phải hôm qua Lý Hạo đã chính mắt bọn ta đấu đến anh sống tôi chết, chắc cậu đã cho rằng quan hệ của họ thân thiết lắm rồi.
Kẹt!
Cửa lớn Thanh Huyền tông chậm rãi mở ra, hai nhóm đàn bà con gái mặc áo xanh nối đuôi đi ra từ trong cánh cửa.
Không thể không nói, các nữ đệ tử của Đạo Mônđều có phong thái hơn người. Chỉ là giờ phút này, tất cả họ đều sầm mặt, trong đôi mắt hạnh ẩn chứa sát khí hướng thẳng tới Lý Hạo.
Lúc đến gần cửa vào Thanh Huyền tông, một tiếng ngân thong dong bỗng vọng tới từ đằng xa.
Thanh La chưởng giáo, ta không phải bạn.
Lý Hạo đang cười, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được trong một khoảng đất trời xung quanh cậu lúc này, cái nóng sót lại cuối hè chớp mắt tắt ngấm, một làn khí lạnh trơ trọi của mùa thu bất chợt bốc lên, không ít lá trúc xanh ngắt và cành đào hồng thắm lặng lẽ rơi xuống từ ngọn cây đầu cành, héo tàn tan tác.
Không sai, Lý Gia Kỳ đi theo Lý Hạo tới đây vốn chỉ vì đảm bảo hai chữ -- công bằng!!
Vụt!!
Thanh La vừa dứt lời, một bóng hồng như ngọn lửa đỏ tươi đã bay ra khỏi Thanh Huyền tông, vững vàng đáp xuống trước mặt Lý Hạo.
Lý Hạo vừa nói thế, vẻ giận dữ trên mặt những đệ tử Thanh Huyền tông xung quanh càng hiện rõ trông thấy.
Ngay trước mặt mọi người, Lý Hạo chế giễu thủ đoạn của Hồng San tầm thường hạ đẳng. Đây không chỉ là nói riêng mình Hồng San mà còn ngầm mắng cả Thanh Huyền tông đều hạ đẳng!
Miệng lưỡi sắc bén.
Đang ngồi xem cuộc chiến, Thanh La bỗng bật ra một tiếng hừ khinh thường. Lý Hạo giễu cợt khiêu khích như thế, đương nhiên người làm chưởng môn như cô ta cũng chẳng được vẻ vang gì.
Thanh La chưởng giáo bình tĩnh nào, đừng nóng giận vội.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.