Chương 50: Đợi quân về


Mà hiện tại, nhìn tới bức tranh treo trên giường Liễu Ngọc Oanh này, cái khác thì không nhìn ra, nhưng Lý Hạo vẫn có thể rõ ràng một 8điều, thiếu niên hoạt bát trong bức họa đó, không phải chính là cậu đó ư?


Cái gì thế này!


Không phải tôi chưa từng nản lòng, cũng từng muốn bỏ cuộc đấy, dù sao tôi cũng là phụ nữ, còn có thể xinh đẹp được mấy cái mười sáu năm nữa đâu?

Liễu Ngọc Oanh thở dài, nói tiếp:
Nhưng rồi tôi lại sợ. Tôi sợ mình vừa mới nhận lời người khác thì anh lại quay về, về hỏi tôi tại sao lại gả cho người ta, tại sao không đợi anh.


Những năm nay, cũng không ít quan to quý nhân muốn bỏ ngàn vàng để lấy tôi. Không phải làm tình nhân, mà là cưới hỏi đàng hoàng.

Liễu Ngọc Oanh hờ hững nói, khiến vô số nhân vật tai to mặt lớn nghiêng ngả vì mình, đối với chị cũng chẳng phải chuyện gì quá to tát, càng chẳng có gì đáng để kiêu ngạo, tự hào.

Anh trai?

Lý Hạo chau mày, đã rõ tại sao Liễu Ngọc Oanh lại hỏi câu hỏi này.
Lý Hạo nhìn lên chàng trai có diện mạo giống mình tới tám, chín phần trong tranh, không thể tưởng được người đó đã làm thế nào để chống lại cả Như Ý Lầu chỉ với một thanh kiếm.
Dù vậy cậu vẫn không hề nghi ngờ những lời Liễu Ngọc Oanh vừa nói. Trên đời này vốn có rất nhiều chuyện không thể dùng lẽ thường để đong đếm, cũng như chiếc điện thoại thần kí cất trong túi Lý Hạo lúc này, cũng như hai giới tiên ma, những chuyện này thì nào có thể dùng lẽ thường để phán đoán?
Trên đời có hai người giống nhau đến vậy, khả năng lớn nhất chỉ là hai anh em.

Tôi, tôi không biết.

Thấy dáng vẻ này của chị, Lý Hạo có hơi không đành lòng.

Không sao.

Không hiểu tại sao, lúc nhìn thấy chàng trai trong bức họa này, tim Lý Hạo tựa như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, ý niệm tìm lại người thân sớm đã từ bỏ từ lâu bỗng chốc nhen nhóm bùng lên.
Biết đâu cậu thật sự vẫn còn người thân khác trên đời, biết đâu chàng trai trong bức họa này của Liễu Ngọc Oanh, chính là anh trai ruột thịt của cậu thật cũng không chừng!
Một câu chờ anh, từ thiếu nữ thanh xuân, đã thành người phụ nữ trải đời.
Một câu chờ anh, đổi lấy bao đêm cô độc bên song cửa.

Tôi không biết đến lúc đó phải trả lời anh thế nào, mỗi lần nghĩ đến những điều ấy, tôi lại có thêm động lực để tiếp tục kiên trì.

Liễu Ngọc Oanh cười khổ một tiếng, tựa như đang cười chính bản thân mình. Đã leo lên được đến vị trí hôm nay, sao còn có thể có loại suy nghĩ của mấy cô bé thế này.
Nhưng chuyện tình cảm lại cứ chẳng có đạo lý gì như thế đấy. Dù là người có thành công có hiển hách bao nhiêu, thì trên đời này, cuối cùng vẫn sẽ có một người, là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Đặc biệt đến mức có thể khiến ta quên cả chính mình.
Vừa nói, nét mặt Liễu Ngọc Oanh lại chợt ẩn hiện một quầng sáng vô hình.

Tối hôm đó, trong Như Ý Lầu máu chảy thành sông, anh ấy dẫn tôi chém giết lao ra khỏi vòng vây, tôi thì cứ như con mèo con hoảng sợ, run rẩy nép vào vòng ôm của anh.

Liễu Ngọc Oanh buồn bã lắc đầu, ngân giọng:
Tôi tin tưởng, người như anh ấy, nhất định là có việc lớn cần làm, mà việc tôi có thể, chỉ là chờ đợi anh.

Một câu chờ anh, thời gian mười sáu năm chỉ như dòng cát chảy qua kẽ tay.

Chuyện năm đó cũng hệt như đêm nay vậy, tôi đã vô cùng sợ hãi.

Liễu Ngọc Oanh thì thầm nói tiếp:
Nhưng anh ấy đã xuất hiện, một người một kiếm, áo trắng phần phật trong gió.

Lý Hạo bất giác nói thầm3 trong bụng, hôm nay là lần đầu cậu gặp mặt Liễu Ngọc Oanh, thế thì tại sao trong khuê phòng của đối phương lại có tranh vẽ cậu?
Chẳng lẽ Liễu Ngọc Oanh là nhân tài hội họa, vừa mới nhìn thấy cậu ló mặt ở lầu dưới đã ngẫu hứng vẽ ngay ra được bức họa này? 6
Nhưng Lý Hạo nhanh chóng phủ định ngay suy đoán ấy. Vết mực trên bức tranh này đã khô, trang giấy ngả vàng, vừa nhìn là biết5 đồ đạc đã cất giữ nhiều năm, căn bản không thể là mới vẽ vừa nãy được.

Giống, quả thật là quá giống rồi!

Lý Hạo gật đầu lia lịa, nghi hoặc nhìn Liễu Ngọc Oanh:
Bà chủ Liễu, chẳng lẽ trước đây chúng ta từng gặp nhau?


Chưa từng gặp.

Liễu Ngọc Oanh lắc đầu, vẫn nhìn lên bức tranh chân dung đó, giọng nói đã không nén được run rẩy, lại quay sang hỏi Lý Hạo:
Cậu... Có phải có một người anh trai?

Nếu như người này thực sự là người thân thất lạc của mình, vậy cậu tự nhiên cũng phải có chỗ hơn người.

Tôi không biết, anh ấy chỉ nói với tôi là đến khi thời cơ chín muồi thì nhất định sẽ trở về tìm tôi.


Rất giống đúng không?

Liễu Ngọc Oanh không chút bất ngờ với phản ứng của Lý Hạo, câu hỏi cũng rất đúng lúc.

Từng nghĩ chứ, làm sao có thể không nghĩ được.

Liễu Ngọc Oanh gật đầu, trong mắt lại có ánh lệ ẩn hiện.
Là mấy ngày? Mấy năm? Hay như Vĩ Sinh ôm trọn lời thề, chờ đợi cả một đời?
Lý Hạo không biết.
Liễu Ngọc Oanh xoáy ánh mắt nóng bỏng nhìn thẳng vào Lý Hạo, tựa như đang nhìn chàng trai đã cứu mình năm xưa, tiếp:
Cậu có tin được không? Sau này, anh ấy chỉ dựa vào một mình mình, đã ép cho cả Như Ý này không thể không thỏa hiệp, khiến chủ Như Ý Lầu lúc đó cũng mất tích không rõ.


Vậy sau đó thì sao? Tại sao anh ta lại bỏ đi?


Đến giờ tôi vẫn chưa từng quên, cái đêm của mười sáu năm trước đó, ngày tôi phải gả cho người ta.

Liễu Ngọc Oanh khe khẽ rì rầm, tựa như đang nói với Lý Hạo, lại như đang tự nói với mình.
Bởi vì, đây là mối tình si đã chờ đợi hơn mười năm.
Một người có thể chờ đợi một người khác bao lâu?
Liễu Ngọc Oanh gật đầu. Không có được câu trả lời muốn có từ Lý Hạo, chị chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, trên mặt hiện lên một chút thất vọng.

Xin lỗi.

Liễu Ngọc Oanh tươi cười gượng gạo, đáp:
Mười mấy năm đã qua, tôi đã thất vọng quá nhiều lần rồi, nào còn để ý thêm một lần nữa chứ.

Việc đến nước này, Lý Hạo mới rõ ràng tại sao Liễu Ngọc Oanh lại không tiếc phá vỡ quy tắc của Như Ý Lầu để bảo vệ cậu, cũng hiểu rõ tại sao khi mới gặp mình chị ta lại thất thố đến thế.
Nhưng cậu biết rằng, hơn mười năm, đối với một người phụ nữ, còn là một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, quả thực là quá nhiều.
Vốn cậu cho rằng chuyện Vĩ Sinh giữ trọn lời thề cùng lắm chỉ là một truyền thuyết, chứ chưa từng cho rằng có một ngày mình lại gặp được một người hệt như câu chuyện đó.

Cô chưa từng nghĩ là anh ta lừa gạt cô, hoặc có thể đã sớm lấy người khác, quên luôn cô rồi?

Lý Hạo liếm đôi môi đã hơi khô, khàn giọng hỏi.
Đặc biệt đến mức có thể khiến ta trở nên khờ dại.
Nhìn Liễu Ngọc Oanh, Lý Hạo lại thở dài, trong lòng dâng lên một cảm xúc không tên.
Lý Hạo do dự một chốc, rồi lắc đầu.
Trước ánh mắt không tin của Liễu Ngọc Oanh, cậu hạ giọng tiếp:
Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong cô nhi viện, chưa từng nghe thấy tin tức gì về người thân. Tôi cũng không biết rốt cuộc thân thế của mình là như thế nào, vậy nên... Tôi cũng không biết mình còn người anh trai nào không nữa.

Lời hứa của người, tựa như độc dược, trói buộc Liễu Ngọc Oanh, lại như cho chị ta uống độc của chim trấm, khó mà thoát được.

Dù đậu khấu lời hay,
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.