Chương 51: Chị em


Liễu Ngọc Oanh không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa từng thất lễ trước mặt người ta như thế, cũng có thể là vì người trước mắt quá giống 8anh ấy năm xưa, lại cũng có thể vì những năm tháng cô đơn đã khiến chị quá khổ sở, ngột ngạt. Nhưng Liễu Ngọc Oanh vẫn cảm giác được vô c3ùng rõ ràng, vào giây phút Lý Hạo nói sẽ coi mình như chị gái đó, trái tim vẫn lặng yên như mặt hồ u tĩnh của chị suốt mười mấy năm nay l9ại lần nữa khuấy động.


Được, được, được!


Liễu Ngọc Oanh vừa khóc vừa cười, nói liền ba chữ được. Trong chuỗi ngày tuyệt6 vọng nối liền suốt mười sáu năm qua, sự xuất hiện của Lý Hạo trước mắt tựa như một tia sáng rực rỡ, lần nữa chiếu rọi những khoảng tối t5ăm trong đời chị, khiến chị tìm lại được một chút hi vọng.

Em thích Tiểu Tuyết à?

Hai chị em nhìn nhau mỉm cười. Liễu Ngọc Oanh bỗng nhiên ngẩng lên, hỏi Lý Hạo.

Hở?

Liễu Ngọc Oanh ra lệnh cho tên đàn em.

Tuân lệnh!

Tuy không rõ tại sao Liễu Ngọc Oanh vẫn luôn thờ ơ bao năm nay lại làm như thế vì một cô hoa khôi nho nhỏ, nhưng Đao Phong biết rằng mình chỉ cần nghe lệnh là được.

Bà chủ, việc này... không hợp quy củ lắm?

Đầu kia điện thoại truyền tới một giọng nói hơi ngập ngừng.

Thôi vậy, cậu chuẩn bị một chiếc xe, tôi sẽ đích thân dẫn Tiểu Tuyết đi một chuyến.

Đôi lúc, hai người cùng nương tựa vào nhau, vẫn tốt hơn cô độc lặng lẽ sống tiếp.

Em yên tâm, từ sau có chị ở đây, ở Minh Châu này, sẽ không còn ai dám động đến em nữa.

Liễu Ngọc Oanh hít sâu một hơi, nhấn mạnh từng chữ.
Nói xong, Liễu Ngọc Oanh đứng dậy xoay người đi thẳng, không hề nói thêm một câu.

Đúng là ngang ngược, quả không hổ là nữ hoàng giao tế của cả Minh Châu, thậm chí là cả Hoa Hạ này...

Nhìn theo bóng Liễu Ngọc Oanh chầm chậm rời đi, Hoa Phi Tạc vuốt cằm cười khổ một tiếng, lắc đầu than:
Đến cả cơ hội từ chối cũng không cho.

Liễu Ngọc Oanh suy nghĩ rất chu toàn. Vì suy tính đến tâm tình của Lý Hạo, nên chị mới đưa ra cam kết như thế.

Vâng, chị làm việc thì em yên tâm rồi.

Lý Hạo tươi cười gật đầu.
Lý Hạo đột ngột ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, tựa như cây giáo dựng đứng, quyết tâm chống lại bất cứ mọi đen tối và bất công, từng chữ nặng như búa tạ:
Nếu có một ngày em cúi đầu, vậy chỉ có thể là đã chết.

Cơ thể duyên dáng của Liễu Ngọc Oanh thốt nhiên run khẽ. Đôi mắt sáng rực của Lý Hạo đang lấp lánh một thứ ánh sáng không tên, hệt như chàng thiếu niên của mười sáu năm về trước, khiến chị cứ như thiêu thân lao vào lửa, quên cả thân mình.
Liễu Ngọc Oanh không nói gì nữa, nhưng trong lòng đang lặng lẽ nhủ thầm:
Yên tâm đi nhé, chị sẽ dốc hết sức ủng hộ em.


Đại tiểu thư, tại sao lại phải giao Tiểu Tuyết cho người này vậy?

Sau khi rời khỏi căn biệt thự bí mật của Hoa Phi Tạc, trên xe, Đao Phong đã thực sự không nén nổi nghi hoặc trong bụng nữa, bèn hỏi.

Tiểu Hạo không thích cô ta, có giữ cô ta lại bên cạnh Tiểu Hạo cũng chỉ thành gánh nặng.

...
Ngoại thành Minh Châu, trong một biệt thự tư nhân bí mật của Hoa Phi Tạc. Khoác chiếc áo dài bằng gấm kiểu cổ, Hoa Phi Tạc đang ngẩn ngơ nhìn người trước mắt bằng vẻ mặt hoảng sợ trước cái bánh từ trên trời rớt xuống, vừa cười vừa nói:
Hoa mỗ thực sự không biết kiếp trước đã tích được phúc gì, mà lại được may mắn chiêm ngưỡng phương dung của bà chủ Liễu.

Trên chiếc sô pha đối diện, Liễu Ngọc Oanh không thể hiện chút cảm xúc vui buồn, bên cạnh là Tiểu Tuyết đang bứt rứt bất an. Chị nói thẳng:
Hoa khôi đêm qua của Như Ý Lầu chúng tôi, vị thiếu gia đêm qua muốn tôi giao cô ấy lại cho anh chăm sóc.


Chị, em cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi yếu ớt gió thổi là bay.

Lý Hạo cười một tiếng méo xệch, chỉ là trong lòng lại không giấu được ấm áp.
Ở người chị lớn hơn mình tới mười mấy tuổi này, cậu cảm nhận được sự ấm áp của tình mẹ chưa từng được biết tới từ nhỏ tới giờ.
Lý Hạo ngẩn người trước câu hỏi của chị, ngơ ngác hỏi lại:
Chị, Tiểu Tuyết là ai vậy?


Chính là cô hoa khôi đêm nay đó.

Nhìn vẻ mất tự nhiên của Lý Hạo, Liễu Ngọc Oanh mỉm cười hỏi tiếp:
Nếu không thích chút nào, thì sao còn đứng ra giúp cô ấy như thế?

Hai chị em trò chuyện suốt một đêm, đến tận khi trời đã hửng sáng. Lý Hạo và Liễu Ngọc Oanh cùng nhau ăn sáng. Vì sáng nay cậu còn giờ học nên không thể tiếp tục ở lại thêm nữa, chỉ nói sau này sẽ còn thường xuyên đến bầu bạn với Liễu Ngọc Oanh, rồi liền rời khỏi Như Ý Lầu.

Đao Phong, giao Tiểu Tuyết cho Hoa Phi Tạc đi.

Sau khi Lý Hạo rời đi, Liễu Ngọc Oanh gọi một cuộc vào máy nội bộ của Như Ý Lầu, giọng nói không chút gợn sóng:
Nhớ kĩ, tôi nói là giao, không phải bán.

Tối ấy, Liễu Ngọc Oanh và Lý Hạo trò chuyện rất lâu. Hai người thắng thắn trải lòng, chia sẻ tâm sự của mình với nhau, khoảng cách giữa hai chị em đã dần thu gọn, không còn chút nào phòng bị, ngăn cách.

Cơ cấu vận hành của Như Ý Lầu này không thể thay đổi, nhưng chị có thể tạo ngoại lệ, giúp Tiểu Tuyết rời xa chốn thị phi này.

Liễu Ngọc Oanh nhìn Lý Hạo với một chút áy náy, bảo.

Cám ơn chị.

Lý Hạo vỗ vai Liễu Ngọc Oanh trấn an, biết chị cũng không thể làm theo ý mình được. Như Ý sở dĩ được gọi là Như Ý, là vì nó có thể thỏa mãn dục vọng của đám đại gia kia, hoa khôi đương nhiên cũng là một phần không thể thiếu trong đó. Chỉ cần có dục vọng, ai cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi vòng xoáy này được.

Nhưng em yên tâm, chị có thể cam đoan một điều, đó là về sau, khi chọn người, Như Ý sẽ cố gắng đi đến những địa điểm khó khăn. Đối với không ít những đứa trẻ ăn xin hoặc bị gia đình ngược đãi ở đó, có thể bước vào Như Ý này kì thực đã là một điều may mắn.


Người đã gây náo loạn buổi tiệc xuất giá đêm qua?

Hoa Phi Tạc nhướn mày, tựa như có chút hiếu kì.

Không sai, hãy đối xử tốt với cô ấy.


Không có, không có, thực sự không có mà.

Lý Hạo nghe mà toát hết mồ hôi, vội vàng xua tay giải thích:
Chỉ là em nhìn không nổi việc như thế thôi.


Vậy à? Vẫn là còn trẻ tuổi nên bồng bột quá rồi.

Liễu Ngọc Oanh thở dài, nhìn Lý Hạo, nói tiếp:
Nhưng em không biết, nếu hôm nay không phải là chị, em đã thực sự không bước chân ra nổi Như Ý Lầu này.

Lời tuy nói thế, nhưng trong giọng nói lại không có một chút mảy may trách cứ.

Biết chứ ạ, nhưng em vẫn sẽ làm như thế.

Liễu Ngọc Oanh thong thả nhắm mắt, đáp:
Mà thả cô ta ở lại bên Hoa Phi Tạc, đợi tin tức truyền ra, lửa giận của đám đại gia đêm qua cũng sẽ theo đó dời đi. Nhà họ Hoa gia đại nghiệp đại, dù Hoa Phi Tạc chỉ là cậu con thứ chơi bời lêu lổng thì cũng sẽ không ai dám không kiêng kị gì mà động đến anh ta chỉ vì một người phụ nữ. Vậy nên đưa người cho anh ta chính là lựa chọn tốt nhất.



Hơn nữa, tuy Hoa Phi Tạc này chỉ biết ăn chơi, nhưng vẫn được coi là quân tử. Tuy bên cạnh anh ta có nhiều phụ nữ, nhưng vẫn được coi là thương hương tiếc ngọc, Tiểu Tuyết được anh ta che chở cũng không phải chịu khổ gì.


Liễu Ngọc Oanh hờ hững tiếp:
Với cái tính thích tầm hoa vấn liễu đó của Hoa Phi Tạc, tôi lấy danh nghĩa Tiểu Hạo tặng cho anh ta một đại mỹ nhân, đây còn là một ân tình không nhỏ. Bằng không, nếu cứ cho đấu giá, cạnh tranh công khai, anh ta cũng không thể đoạt được hoa khôi lần này.



Hoa Phi Tạc cùng lắm chỉ là một thằng nhà giàu lông bông, tiểu thư khiến anh ta nợ Lý Hạo một món nợ ân tình như vậy thì có ích gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.