Chương 70: Để bọn họ thắng!



Hay!



Đẹp lắm!


Đợi đã, đợi đã!

Vừa nghĩ đến điều đó, Lã Tư Viễn vội vàng đứng khỏi ghế, lớn tiếng quát:
Trật tự hết đi, trật tự, đại hội giao lưu còn chưa kết thúc đâu, Lý Hạo vẫn chưa thắng đâu!


Chú Thẩm nói đùa rồi.

Lý Hạo lắc đầu.

Vâng, cháu muốn chú đứng ra ủng hộ cho đội Tây y thắng trong trận chiều nay.

Lý Hạo nói:
Trên hình thức thì điểm số của bọn cháu là 2:2, chú có thể đưa ra lý do trong đội Trung y chỉ có một mình cháu thể hiện xuất sắc, còn Tô Linh mắc sai lầm trí mạng, Cao Thăng chỉ ở hạng xoàng. Tổng hợp lại, thực lực bên đội Tây y rất đồng đều, còn bên Trung y lại quá chênh lệch.


Cái gì?

Thẩm Thừa Phong trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.

Chú Thẩm thật có đôi mắt tinh tường.

Lý Hạo vui vẻ gật đầu, cũng không giấu diếm. Cậu biết rất rõ, không cần phải chối. Người có chức cao vọng trọng như Thẩm Thừa Phong, ai chẳng có một đôi hỏa nhãn kim tinh?
Lý Hạo nói ngược rồi thì phải?
Bảo ông giúp cho đội Tây y thắng trong phần thi tài thực hành?
Mấy giây sau, Thẩm Thừa Phong cúp điện thoại của cậu. Qua một lát, vị Bộ trưởng bộ giáo dục này đi ra từ trong hội trường, mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn Lý Hạo đứng ở góc cửa, hỏi:
Sao cậu lại ra đây? Bên trong còn đang đợi tôi chúc mừng cậu kìa!


Chú Thẩm, cháu có chuyện muốn nhờ chú.

Sắc mặt Lý Hạo nghiêm túc, sau đó cậu lại mỉm cười nói:
Hơn nữa trong cuộc tranh biện lý luận buổi sáng, đội Trung y của cháu đã thắng. Dù phần so tài thực hành thực tiễn buổi chiều có tuyên bố đội Tây y thắng, thì đội Trung y bọn cháu cũng không thua trắng trong đại hội. Cùng lắm chỉ là chưa có chiến thắng hoàn hảo trên hình thức mà thôi. Ngược lại sẽ khiến các sinh viên càng tức giận càng ủng hộ cho đội Trung y chúng cháu hơn.


Thực ra, người thắng thực sự chính là đội Trung y chúng cháu.

Muốn làm một vị quan thanh liêm thành công thường thì phải có đầu óc và nhiều thủ đoạn hơn cả một tên tham quan ô hợp.

Được rồi, nếu đã đồng ý với chị cậu đến đây để giúp cậu thì chuyện nhỏ này tôi cũng không thể từ chối.

Đây là điều Thẩm Thừa Phong cảm thấy khó hiểu nhất. Lý Hạo liều mạng đến mức ấy, cuối cùng lại bảo ông giúp xử thua, không phải là tự mâu thuẫn sao?

Bởi vì kết quả trận đấu có thể thua, nhưng trên hội trường thì phải thắng. Trung y phải thắng, tinh thần Trung Hoa phải thắng!

Cả hội trường một lần nữa ồ lên. Lúc trước mọi người đều toá3t mồ hôi thay Lý Hạo, nhưng không thể ngờ, tuyệt đối không thể ngờ được, thời khắc cuối cùng, Lý Hạo chỉ tiêu sái vung mấy cây châm, th9oáng cái đã khiến mô hình người nôn ra khối u lành tính trong cơ thể!!

Lý Hạo ngầu quá, em muốn sinh con cho anh!


Tôi cam tâm tình nguyện, liên quan đến cậu à?

Trong hội trường, cả nam sinh lẫn nữ sinh đều nhảy cẫng lên hoan hô.

Cảm ơn chú Thẩm.

Lý Hạo gập người chín mươi độ đúng theo tiêu chuẩn với Thẩm Thừa Phong, chân thành nói.

Lý do thì chú tìm được, nhưng tại sao chứ?

Thẩm Thừa Phong giơ tay ngắt lời Lý Hạo, cau mày nói:
Nếu cháu không muốn thắng, buổi chiều cần gì phải cố gắng như vậy?


Không, chú Thẩm, cháu muốn chú tuyên bố, trong phần thi tài thực hành chiều nay đội Tây y thắng.

Nhưng Lý Hạo lại lắc đầu, nói.
Lã Tư Viễn ngồi trên ghế, tay siết chặt tay vịn, bởi vì dùng nhiều sức, các đốt ngón tay của ông ta dường như đang tái trắng đi!
Sắc mặc Vương Doãn ngồi sau ông ta cũng sầm xuống, nhưng ngay sau đó gã cau mày, dường như nhớ ra điều gì. Trong tiếng hoan hô của toàn trường, gã ghé vào tai Lã Tư Viễn, nói:
Chú Lã, chúng ta chưa thua đâu, dù Lý Hạo thắng trận này, điểm số buổi chiều của phe ta cũng là 2:2. Về phần đưa ra kết quả cuối cùng, chắc hẳn chú sẽ đề nghị mọi người mở hội nghị thảo luận chứ
?


Chú Thẩm, chú giúp cháu việc này, chắc chắn sẽ bị một vài sinh viên trách thầm và ghi hận, thậm chí sẽ bị một vài người hiểu lầm là nhận hối lộ của Lã Tư Viễn mới làm vậy, tổn hại đến thanh danh của chú!

Lý Hạo có vẻ tự trách, tiếp:
Chú Thẩm hoàn toàn có thể từ chối yêu cầu ích kỷ của cháu, nhưng chú lại không, chú xứng đáng được nhận cái cúi đầu này.

So với Hiệu trưởng Lưu Nguyên Minh đã lớn tuổi của họ, các sinh viên trẻ trung trong sáng hơn, cũng nhiệt huyết hơn nhiều. Trong mắt họ chưa màng nhiều đến lợi ích, lòng yêu nước vẫn dâng trào trong lồng ngực.
Những cái khác thì họ không biết, nhưng họ biết, Lý Hạo đại diện cho Trung Hoa của họ, chiến thắng đoàn đại biểu Vương quốc Anh với thế tiến công mạnh mẽ, cảm giác hãnh diện đó sung sướng vãi!

Đúng rồi!

Lã Tư Viễn vỗ đầu một cái, chỉ hận không thể thơm Vương Doãn một cái thật kêu.

Việc này...

Thẩm Thừa Phong hơi ngừng lại, nhìn Lý Hạo thật sâu, thấp giọng nói:
Chú cảm thấy cháu đang bày một ván cờ rất lớn. Cháu từ bỏ thắng lợi tuyệt đối trong đại hội giao lưu là vì cháu chưa thỏa mãn với chiến thắng đơn giản này, cháu còn có mưu đồ lớn hơn, có phải không?

Thẩm Thừa Phong nhướng mày, cười nói:
Nếu là chuyện so tài thực hành thì không cần lo lắng thừa thãi. Với thủ pháp cao siêu cậu thể hiện buổi chiều nay, tôi nghĩ nếu tôi xử phần thắng cho đội Trung y các cậu sẽ không ai có ý kiến đâu
!
Liễu Ngọc Oanh vốn bảo ông tới để chống lưng cho Lý Hạo. Nể mặt Liễu Ngọc Oanh nên ông mới tới, chứ lúc trước trong lòng Thẩm Thừa Phong cũng không tình nguyện lắm. Con người ông cương trực, không muốn làm cửa sau cho người ta.
Thẩm Thừa Phong lấy lại nụ cười, gật đầu đáp.
Ông rất nể mặt, không hề gặng hỏi rốt cuộc Lý Hạo đang mưu đồ điều gì từ ván cờ này.

Chuyện nhỏ thôi, không cần phải lễ nghi như thế đâu.

Thẩm Thừa Phong đưa tay đỡ Lý Hạo, nhưng người Lý Hạo lại không hề nhúc nhích, cương quyết làm xong động tác cảm ơn mới đứng thẳng người.
Chiều hôm nay, đầu tiên là Lý Hạo dùng bàn tay vàng cứu lại sai lầm trí mạng của Tô Linh, sau đó với thủ pháp cao siêu dùng kỹ thuật châm cứu thần kỳ trị khối u lành tính!
Biểu hiện xuất sắc như vậy mà giờ lại muốn nhường thắng lợi ấy cho người khác?

Si6nh con thôi chưa đủ, tớ sẽ sinh cho anh ấy thật nhiều Tiểu Lý Hạo, sinh cả một bầy luôn!


Ế, chỉ có lợn mới sinh một bầy con t5hôi!

Tuy người khác không chú ý, nhưng Lý Hạo bị các bạn mừng rỡ vây quanh lại chú ý thấy.
Cố gắng lách ra khỏi đám người ùa vào, Lý Hạo lặng lẽ ra khỏi hội trường, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Bộ trưởng Thẩm Thừa Phong đưa cho cậu lúc trưa.
Ông ta bây giờ đâu có thời gian để bực tức?
Ông ta đứng bật dậy tranh thủ nhận lấy lợi ích lớn nhất của mình!
Lý Hạo nhìn Thẩm Thừa Phong, trầm giọng nói.

Chuyện gì? Cậu nói đi.

Ông ta không chú ý thấy, ngay cả bản thân mình cũng vô hình trung xếp một mình Lý Hạo ngang bằng với cả đội Trung y.
Nhưng tiếng hoan hô xung quanh thật sự quá ồn ã, giọng của một mình Lã Tư Viễn khi không có micro quả thực giống như bọt sóng trong biển rộng, chẳng ai chú ý đến.

Trời ơi! Lý Hạo là y tiên chuyển thế hay sao? Hạ mấy cây châm là chữa khỏi rồi?


Cậu để ý lắ8m thế! Máy tính hiển thị chứng bệnh đã được xóa bỏ, giả sao được?

Nhưng hôm nay sau khi quen biết Lý Hạo một ngày, ông hoàn toàn bị bản lĩnh của cậu thuyết phục.
Ông cũng hiểu ý của Liễu Ngọc Oanh, em trai của chị ta căn bản không cần Thẩm Thừa Phong ra mặt hộ, cái gọi là chống lưng chỉ là đảm bảo cho Lý Hạo không bị thủ đoạn tiểu nhân chèn ép mà thôi!

Tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ cẩn thận vậy rồi.

Thẩm Thừa Phong càng thêm tán thưởng, nói:
Nếu cậu phát triển trong nhà nước, chắc chắc sẽ có tiền đồ rộng mở.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.