Chương 73: Gặp lại tả phi phi



Để cho đám chúng tôi lo lắng sợ hãi cho cậu cả một đêm, lần sau còn dám thế thì không chỉ một cú đá thế này thôi đâu!

Tuy Tả Phi Phi nói chuyện ngang tàng nhưng Lý Hạo lại có thể cảm nhận được sự lo lắng phát ra từ nội tâm trong nhữn3g lời nói đó.

Con gái ấy mà, có đôi khi miệng chua ngoa mà lòng thì mềm như đậu hũ.
Lý Hạo không định nói ra chuyện Liễu Ngọc Oanh và cậu thiếu niên trong tranh kia. Chờ đợi một tình yêu sậu đậm mười mấy năm, chuyên riêng tư ấy, chắc chắn Liễu Ngọc Oanh không muốn cho người khác biết.
Cậu nói qua loa:
Nói chung tôi và chủ nhân Như Ý Lầu Liễu Ngọc Oanh vừa gặp đã thân, tôi với chị ấy coi nhau như chị em, đương nhiên là chị ấy không làm khó tôi rồi.


Ai đây! Ai đây! Em đã nói rồi mà! Lúc người ta đang thiết kế, không được tùy tiện đi đi lại lại cơ mà!

Không cần nhìn, Lý Hạo cũng tưởng tượng ra được dáng vẻ õng ẹo cong ngón tay thành thế lan hoa chỉ của A Kiên.
Hai người Lý Hạo thì không sao, nhưng tài xế trên chiếc taxi nọ bị dọa cho gần chết.
Trời ạ! Nếu đâm phải xe Porsche, dù có công ty bảo hiểm thì số tiền còn lại ông ta cũng không trả nổi đâu!

Hả?

Nghe Tả Phi Phi nói thế, Lý Hạo nhướng mày:
Sao cậu nghĩ vậy?


Chỉ được cái dẻo mồm!

Tả Phi Phi cười
phì
một tiếng, gương mặt cố tình đanh lại cũng không giữ được nữa, cười tươi như hoa:
Ai thèm cậu dâng mình chứ, đồ tự luyến...


Cái gì? Cậu kết nghĩa chị em với Liễu Ngọc Oanh?

Tả Phi Phi kinh ngạc trợn to hai mắt, tay lái chợt run lên, khiến một chiếc taxi vừa lăn bánh sau họ thiếu chút nữa tông vào đuôi xe!

Ôi!

A Kiên vừa nghe thấy tiếng Tả Phi Phi liền lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Lý Hạo đi cạnh cô thì vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, chạy bước nhỏ tới, dang đôi tay mảnh khảnh thét lên:
Ôi! Tiểu Hạo Hạo, anh tới rồi! Mau cho người ta ôm yêu một cái nào!


Chỉ là, Lã Tư Viễn đó, kết cuộc của ông ta có thảm cỡ nào thì cũng là đúng người đúng tội!


Được rồi, không nói chuyện đó nữa. Mau lên, tôi dẫn cậu lên xem mẫu lọ đựng do A Kiên mới thiết kế ra hai hôm nay, sau này sẽ dùng để đựng Ngưng Chân Lộ.


Phụ nữ thông minh quá không ai thèm lấy đâu.

Lý Hạo gãi mũi, có chút chột dạ dời mắt đi.

Cút đi...

Tả Phi Phi bĩu môi:
Gần đây thời sự và báo chí đưa tin Lã Tư Viễn phách lối về nước ngập trời Minh Châu, tôi không điếc cũng chẳng mù, sao có thể không biết?

Xe chạy đến tập đoàn Tả thị, trên đường, Tả Phi Phi mới mấy hôm không gặp Lý Hạo đã đầy một bụng nghi vấn muốn hỏi.

Mau thành thật khai báo, đêm đó rốt cuộc cậu làm thế nào thoát thân an toàn khỏi Như Ý Lầu?


Bọn chị đây.

Tả Phi Phi dẫn Lý Hạo đi ra.

Sao tôi luôn cảm thấy Lã Tư Viễn sắp gặp xui nhỉ?

Tả Phi Phi nhìn gương mặt trơ trơ của Lý Hạo, cười gượng tiếp:
Chắc chắn cậu còn có cái gì đó mà tôi không biết.


Cái tên này, nhìn mặt mũi cũng thanh tú ra phết, nhưng thực tế lại đầy một bụng xấu xa.

Trò chuyện đôi ba câu đã đến công ty, Tả Phi Phi vừa đỗ xe vừa nói:
Người bị cậu để ý, chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì.


Đầu tiên, trước đây tôi cũng từng nghe nói về Lã Tư Viễn. Nghe đâu vốn là học trò của thầy Hiệu trưởng Thần Dục, nhưng sau đó đã bỏ đi. Sau khi về nước, mỗi khi giới truyền thông đưa tin, từ đại hội giao lưu đến bây giờ, ông ta đều có dấu hiệu muốn giẫm lên chính thầy của mình kể cả ngoài sáng lẫn trong tối.

Tả Phi Phi cười khẽ một tiếng, tự phân tích:
Còn cậu nữa! Là học trò mới của cụ Thần, với tính tình ghét ác như thù của cậu sao có thể làm như không thấy? Hơn nữa cậu với người đẹp Thần Hi nhà cụ Thần có quan hệ rất tốt, về tình về lý cậu đều không thể để cho Lã Tư Viễn toại nguyện mới đúng chứ?


Lý Hạo, cậu đúng là tiểu yêu tinh vạn người mê. Ngay cả Liễu Ngọc Oanh lui về ở ẩn hơn mười năm cũng đối xử tốt với cậu đến vậy.

Tả Phi Phi chẹp miệng nhìn Lý Hạo từ trên xuống dưới, dường như muốn nhìn rách mặt cậu.

Ừm, nhóm người đại học Edinburgh kia cũng có chút bản lĩnh.

Lý Hạo tỉnh bơ gật đầu.

Nói đi, có phải cậu đã có kế hoạch chỉnh Lã Tư Viễn rồi không?

Tả Phi Phi nhìn Lý Hạo trừng trừng, vẻ mặt
tôi biết thừa cậu rồi
.

Đứng im!

Lý Hạo lập tức nhạy bén lùi về sau một bước, tránh khỏi cái ôm nồng nhiệt của A Kiên, phủi da gà trên người.

Tôi đáng sợ vậy cơ à?

Lý Hạo cười khổ xuống xe, nhưng nhắc đến Lã Tư Viễn, ánh mắt cậu lại thoáng lạnh xuống.

Đồ tự luyến...

Tả Phi Phi né tay Lý Hạo, lần thứ hai trợn mắt khinh thường cậu.
Sau đó, cô lại không nhịn được mỉa mai:
Nhưng cũng lạ thật, chàng Lý đẹp trai chưa bao giờ bị thua thiệt của chúng ta sao lại thất bại trong đại hội giao lưu lần này ấy nhỉ?

Lý Hạo nhướng mày, cười đáp:
Ế, cậu không tới dự thi, tôi còn tưởng cậu vốn không quan tâm đến chuyện như thế này đấy! Sao? Xem ra cậu có bận hơn nữa cũng vẫn quan tâm đến tôi nhỉ?


Sau này chắc chắn sẽ9 báo bình an cho các cậu.

Từ chỗ Tiểu Yến Tử, Lý Hạo cũng biết được đêm đó, sau khi mấy người Tả Phi Phi ra khỏi6 Như Ý Lầu đều rất lo lắng cho mình. Cậu cười nói:
Tôi xin thề, sau này nếu còn như vậy, không cần cậu nói, tôi sẽ tự độ5ng cởi sạch dâng mình cho cậu. Cậu xem, tôi lấy điều thuần khiết quý báu nhất của mình ra thề rồi, cậu đừng tức giận nữa được không?

Tả Phi Phi xuống xe, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay Lý Hạo như một cánh bướm, dẫn cậu đi vào thang máy.
Thang máy từ tầm ngầm thứ ba đi thẳng lên tầng tám. Thang máy kêu
ting
một tiếng rồi mở cửa, Lý Hạo còn chưa bước ra đã nghe thấy giọng nói khiến cậu lạnh dọc sống lưng.

Đừng nhìn tôi, chuyên tâm lái xe đi.

Lý Hạo cong ngón tay khẽ gõ lên đầu cô, không vui nói:
Tiểu yêu tinh vạn người mê gì chứ, câu đó để miêu tả đàn ông được sao? Mà có thế đi nữa thì tôi cũng là chàng đẹp trai vạn người mê.

Đây là việc Tả Phi Phi tò mò nhất, cảnh tượng Lý Hạo đại náo đêm hoa khôi xuất giá ở Như Ý Lầu dường như vẫn đang mồn một trước mắt. Tả Phi Phi rất thắc mắc khi thấy Lý Hạo vẫn chẳng hề sứt mẻ gì.

Trong chuyện này dính dáng đến một vài thứ tôi không tiện tiết lộ.


A Kiên, yên nào, mau cho Lý Hạo xem hàng mẫu hai hôm nay cậu không ngủ không nghỉ thiết kế ra đi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.