Chương 76: Đến đi, đến đi, ước hẹn 98
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1468 chữ
- 2021-12-31 04:46:08
Thậm chí thông minh đến mức người khác phải khiếp sợ!
Chuyện này nghĩ rất đơn giản. Lý lịch trước giờ ở Minh Châu của em chẳng có gì nổi b8ật, trừ giờ học, bán online trang trải cuộc sống ra, thì còn lại là yêu đương cô gái tên Tô Linh đó. Ngoại trừ cái tên Vương Doãn cướp mất người y3êu ra, em chẳng có thù hằn với ai.
Lý Hạo giải thích qua loa.
Cậu cũng biết Đao Phong không phải loại người thích quản chuyện của người khác. Chắc là khi về phải báo lại cho Liễu Ngọc Oanh, cho nên anh ta mới cần biết hành tung của cậu.
Lý Hạo khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu Tiểu Yến Tử, mở miệng hỏi.
Vừa nãy trong quán có mấy thằng nhìn em chằm chằm, phiền chết đi được.
Đi vào đường 1998, Lý Hạo tìm thấy quán bar 0h mà Trác Yến Vũ nói trong điện thoại. Cậu lại lấy điện thoại gọi lại cho cô.
Alo, anh đến rồi. Em đi ra ngoài chút đi.
Sau khi trò chuyện một hồi lâu, khi trời đã dần tối, Liễu Ngọc Oanh đích thân tiễn Lý Hạo tới tận hầm để xe của Như Ý Lầu.
Hướng mắt nhìn Lý Hạo được Đao Phong đưa về, Liễu Ngọc Oanh siết chặt quần áo trên người.
Trên chiếc xe của Đao Phong, Lý Hạo trực tiếp gọi điện thoại cho Trác Yến Vũ.
Có bằng chứng này, dĩ nhiên cậu muốn chuyển đến tiểu thư con nhà Giám đốc Sở Cảnh sát thành phố Minh Châu ra tay.
Lý Hạo bị Tiểu Yến Tử trêu cho dở khóc dở cười. Cậu đưa tài liệu trong tay cho Trác Yến Vũ, nói:
Anh đang nắm giữ trong tay những bằng chứng cần thiết để điều tra một chuyện long trời lở đất. Anh muốn làm rõ chân tướng chuyện đó!
Không thành vấn đề!
Nếu chuyện gì chị cũng làm giúp Lý Hạo, sợ rằng ngược lại sẽ khiến người em trai này không thoải mái.
Giống như chúng ta nhất định phải tưới nước cho cây con, nhưng nếu tưới quá nhiều, lại sẽ làm cho cây thối rễ mà chết.
Đối với chàng 5thanh niên đã cứu mình trong bức vẽ, chị yêu thương hết mình, mười sáu năm như một, giữ mình trong sạch, vĩnh viễn ở bên.
Đối với người em trai mới nhận như Lý Hạo, chị hết mực cưng chiều, như hổ mẹ che chở cho hổ con. Bất kì ai gây khó dễ Lý Hạo, chị đều sẽ nhào tới xé nát bọn chúng.
Yêu, cũng giống như vậy.
Alo, là Tiểu Yến Tử phải không?
Sau khi giao tài liệu cho Lý Hạo, chị không đề cập tới việc thay Lý Hạo giải quyết hết hội Lã Tư Viễn với Vương gia. Bởi vì chị biết, dựa vào các mối quan hệ của mình Lý Hạo cũng có thể giải quyết hết những chuyện này.
Chuyện báo thù với trừ gian diệt ác, phải dựa vào chính năng lực của bản thân mới có cảm giác thỏa mãn.
Trong ánh mắt của Liễu Ngọc Oanh có chút lạnh lùng, chị mím môi nói:
Coi như em đại lượng không tính 9toán, thì chị cũng sẽ không để yên cho Vương gia. Con trai của Vương Thiên Hào dám cướp người yêu của em trai chị. Đáng chết!
Người ta th6ường nói đàn bà hay thay đổi, mang nhiều mặt. Liễu Ngọc Oanh cũng không ngoại lệ, hơn nữa mỗi mặt của chị đều rất cực đoan.
Trác Yến Vũ cúp điện thoại. Chẳng bao lâu, hình bóng một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt Lý Hạo.
Hôm nay Trác Yến Vũ đeo thắt lưng trắng, mặc áo hai dây, trông vô cùng phóng khoáng, mát mẻ. Phía dưới mặc váy ngắn bó sát, tôn lên đường cong hoàn mỹ cùng đôi chân dài miên man, trông vô cùng quyến rũ, say đắm lòng người.
Muốn làm gì thì cứ thẳng tay làm đi. Em là em trai của Liễu Ngọc Oanh, không ai có thể đụng vào!
Liễu Ngọc Oanh vung tay lên, lớp quần áo ngủ rộng thùng thình từ trên làn da sáng bóng của chị tuột xuống, để lộ ra đôi tay ngọc ngà trắng như tuyết, vẻ xinh đẹp trẻ trung khiến người đối diện khó dời mắt.
Mà với những người chị không thích như Vương gia, chị cũng cực kỳ vô tình. Cực đoan đến mức chỉ một xung đột nhỏ không quá nghiêm trọng cũng có thể nói chuyện sinh tử.
Nhưng cũng chính nhờ tính cách cực đoan như thế: hết mực tình nghĩa, hết sức thông minh, hết sức tàn nhẫn; mới có thể khiến một cô gái yếu đuối ngồi vững vị trí chủ nhân Như Ý Lầu nhiều năm như vậy.
Lý Hạo nói khi cuộc gọi được kết nối.
Được rồi anh Hạo, em ra đây!
Trác Yến Vũ lật qua hồ sơ, sau đó bỏ lại vào túi tài liệu, gật đầu nói:
Con gái của Cục trưởng cục giám sát Chất lượng Kỹ thuật là bạn học của em. Chỉ cần em nói với bạn ấy một tiếng là có thể phái người đi điều tra ngay.
Cảm ơn em nhiều nhé.
Trác Yến Vũ bĩu môi, tức giận nói.
Rồi sau đó lại ngẩng đầu Nhìn Lý Hạo, cất tiếng hỏi:
Anh Hạo, muộn thế này anh còn gọi cho em là có chuyện gì?
Anh Hạo, anh tìm em có chuyện gì vậy? Anh nhớ em à?
Giọng nói ngọt lịm của Tiểu Yến Tử từ đầu dây bên kia truyền tới, bên cạnh còn có tiếng nhạc huyên náo. Xem ra lại ra ngoài đi quẩy rồi.
Lý Hạo cũng không ghét bỏ gì việc đó. Cậu đâu phải cậu em trai ngỗ ngược, ắt hiểu được Liễu Ngọc Oanh quan tâm mình nên mới làm như vậy.
1998 không phải ám chỉ thời gian niên đại gì cả, mà là tên một con đường toàn quán bar vô cùng nổi tiếng ở Minh Châu. Mặc dù so với Như Ý Lầu thì chẳng khác gì so sánh nhà lá với lâu đài, nhưng cũng là nơi dành cho hội con nhà giàu trai xinh gái đẹp thỏa thích vung tiền. Người bình thường không vào đây chơi nổi.
Rảnh không? Bây giờ em đang ở đâu? Anh muốn gặp em.
Lý Hạo mỉm cười với người ở đầu dây bên kia.
Mặc dù người qua lại nơi này cũng không giàu thì sang, nhưng Lincoln vẫn luôn là xe sang cực kỳ bắt mắt.
Vì thế khi Lý Hạo vừa bước xuống xe, những thanh niên trẻ tuổi hai bên đường lập tức kinh ngạc nhìn cậu, có cả nghi ngờ, có cả sự vô cùng ngạc nhiên, và tất nhiên có cả ánh mắt ngưỡng mộ cậu.
Vâng.
Giữa hai người cũng chẳng cần nói quá nhiều lời cảm ơn. Đã là tình thân thì không cần nhiều những lễ nghĩa cầu kỳ như vậy.
Đôi mắt to tròn của Trác Yến Vũ ánh lên chút tinh nghịch, cố tỏ ra vẻ kinh ngạc, vui mừng che miệng nói:
Được đấy, được đấy. Anh Hạo, tối nay người ta là người của anh!
Ranh con này...
Lý Hạo thấy Trác Yến Vũ lập tức đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm.
Giúp anh cũng được thôi. Nhưng trước mắt, anh phải giúp em một chuyện đã.
Thấy Lý Hạo, cô vội vàng chạy về phía cậu. Nhưng miệng cô có chút xịu xuống, dường như có điều gì không vui.
Thế nào? Ai chọc giận Tiểu Yến Tử của chúng ta vậy?
Hả? Đàn ông con trai muộn thế này còn hẹn bạch phú mỹ(1) như em, chẳng lẽ anh định tán tỉnh em à?
(1) Bạch phú mỹ: người đẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.
Ok.
Lý Hạo cúp điện thoại, rồi sau đó nói với Đao Phong đang cầm lái phía trước:
Anh Đao Phong, em không về trường học. Phiền anh đưa em đến 1998 một chút.
Nghe lời Lý Hạo, Đao Phong vốn dĩ định đi thẳng liền bẻ lái, quẹo phải. Tuy không nói ra lời nhưng trong ánh mắt Đao Phong ánh lên vẻ thắc mắc.
Em đi gặp một người bạn, có chút chuyện ý mà.
Anh không có chuyện thì không được gọi cho em à?
Lý Hạo mỉm cười nói.
Được nha, ok nha! Em đang ở quán bar 0h đường 1998.
Vừa nghe thấy Lý Hạo muốn tìm mình, Trác Yến Vũ ở đầu dây bên kia nhất thời mừng rỡ, vui vẻ báo địa điểm của mình.
Trác Yến Vũ cất văn kiện xong liền ngẩng đầu lên, nhìn Lý Hạo bằng ánh mắt mong ngóng.
Được, chuyện gì?
Lý Hạo hơi sững lại, chợt sảng khoái gật đầu một cái.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.