Chương 84: Tin nhắn từ vương mẫu



Đương nhiên rồi! Nơi có tên Như Ý Lầu nhiều quá đi ấy chứ! Ngay trong con phố ẩm thực ở đường Tế Nam trước mặt này cũng có một8 tiệm cơm tên là Như Ý Lầu, còn cả khu đại học bên cạnh đây nữa, cũng có một nhà nghỉ tên là Như Ý Lầu đó.


Anh tài xế3 cứ như cái máy hát vừa bật công tắc, nhướng mày tiếp:
Chỗ đó còn là do một người bạn của tôi mở đấy! Chú em không biết chứ, 9cứ mỗi cuối tuần là mấy cặp thanh niên vô nhiều lắm, tới trễ là không còn phòng đâu!



Khụ, bác tài, tôi tới Như Ý Lầu6 này này.


Có thể xóa sẹo?

Liễu Ngọc Oanh nghe xong nét mặt cũng chuyển vui mừng, liền đó hỏi dồn dập:
Hiệu quả tốt lắm à?


Ừm, thực sự rất rất tốt!

Lý Hạo gật đầu, đi theo Đao Phong lên tới nhà để xe trên tầng lửng.

Chị!

Đi tới bên chiếc Lincoln dáng dài, xuyên qua cửa kính xe, Lý Hạo vừa nhìn đã thấy ngay Liễu Ngọc Oanh đang ngồi bên trong.
Thấy Lý Hạo như đã quyết tâm tới chỗ đó bằng được, anh tài xế còn lắc đầu thở dài với vẻ tiếc hận, rồi cuối cùng cũng đành phải khởi động xe rời đi.
Một tiếng sau, chiếc tắc xi dừng lại trước bậc thang của Như Ý Lầu. Sau khi thanh toán, Lý Hạo xuống xe, thản nhiên bước lên bậc thềm, tiến vào bên trong Như Ý Lầu.
Vốn là trong thời gian chưa mở cửa, Như Ý Lầu cấm tiệt những người không phận sự đi vào, dù là giờ mở cửa buổi tối, người tới cũng sẽ bị kiểm tra thân phận kĩ lưỡng. Chỉ là bây giờ, có sự căn dặn của Liễu Ngọc Oanh, tất cả nhân viên bảo vệ đều nhớ kĩ Lý Hạo, bất luận cậu đến vào bất cứ giờ nào cũng không cần phải lục soát hay tra hỏi.

Đương nhiên.

Mấy phút sau, Lý Hạo mới thu tay lại, tiện tay chỉnh áo ngay ngắn giúp Liễu Ngọc Oanh, mỉm cười bảo:
Chị, đợi đến tối chị về thì soi gương thử đi nhé, vết sẹo trên lưng chị đã không còn nữa rồi.


Không cần đâu, chị tin em!


Được rồi, anh đừng để ý lắm thế nữa, cứ đưa tôi tới chỗ đó là được.

Lý Hạo lấy điện thoại lại, tài xế đã biết đường trước rồi, vậy cũng đỡ được không ít việc.

Ôi... Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là nóng tính, bồng bột quá!

Liễu Ngọc Oanh vừa nhìn bình sứ trong tay Lý Hạo, đột nhiên quay người lại, duỗi tay gạt hai bên vai áo ra.

Ực...

Đại mỹ nữ cởi áo ngay trước mắt, nhìn tới bờ vai trơn láng mịn màng của Liễu Ngọc Oanh, Lý Hạo chợt dâng lên cảm giác miệng khô lưỡi khô.

Em duỗi tay vào trong, bôi giúp chị cái.

Liễu Ngọc Oanh quay lưng đối diện với Lý Hạo, nói.

À, dạ.


Lý Hạo thiếu gia, xin mời theo tôi lên tầng lửng, đại tiểu thư đã chờ cậu trong xe rồi.

Lý Hạo vừa vào cửa đã trông thấy Đao Phong đang đứng sừng sững bên trong.

Được.

Thấy tài xế có dấu hiệu càng nói càng lạc đề, Lý Hạo vội vàng cắt lời, sau đó mở bản đồ trên điện thoại mìn5h ra, đưa cho tài xế xem:
Chỗ này ở ngoại thành.


Như Ý Lầu ở ngoại thành?

Liếc nhanh qua địa điểm trên điện thoại của Lý Hạo một cái, tài xế thiếu chút nữa kinh hãi rớt cả cằm, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nói:
Chú em, chú em không cố tình đùa ông anh này đấy chứ?


Đương nhiên là được rồi!

Ngoại trừ cả biển Ngưng Chân Lộ chứa trong chiếc hồ lô Tái Hải trước ngực ra, Lý Hạo còn mang thêm hai chai nhỏ nữa, bấy giờ liền lấy ra một chai.

Trên lưng chị có một vết sẹo, bị từ lâu rồi, chị từng thử rất nhiều cách nhưng đều không xóa đi được, em mau bôi thử xem?


Ờ...

Lý Hạo đơ người trước câu hỏi của anh ta.
Tuy vị tài xế hài hước này khó đỡ thật, nhưng lời anh ta nói kể ra cũng không phải không có lý. Bắt xe tới Như Ý Lầu, chỉ e cậu là người đầu tiên?
Lâu lắm rồi Lý Hạo mới gặp được một anh tài xế tắc xi khó đỡ thế này, cũng thấy hay hay, bèn hào hứng hỏi lại.

Hừm, hồi trước tôi có từng đưa đón khách ngang qua chỗ đó, thấy xe cộ đi ra đi vào toàn là xe sang cả loạt, nhất định là một tụ điểm cao cấp bậc nhất!

Tài xế hùng hồn nói tiếp:
Người có thể tới chỗ đó ăn cơm, sao có thể đến cái xe hơi cũng không có, lại còn phải thuê xe giống cậu?

Nếu cậu lợi dụng tầng hầm rộng lớn này để làm một kho chứa cỡ lớn, sau này sẽ chuyển Ngưng Chân Lộ trong hồ lô Tái Hải sang đầy chỗ này, chứ cứ để vậy thì chẳng lẽ lại nói Ngưng Chân Lộ này được chính cơ thể cậu sản xuất ra?

Nếu em hài lòng, vậy ngày mai chúng ta có thể làm thủ tục sang tên luôn.

Liễu Ngọc Oanh tươi cười nhìn Lý Hạo, nói.
Lý Hạo thầm véo một cái thật mạnh lên đùi mình, ném hết những suy nghĩ miên man trong lòng ra sau đầu, đồng thời tự nhủ:
Đây là chị mày đấy, nghĩ lung tung gì thế hả?

Lý Hạo duỗi ngón tay chấm mấy giọt Ngưng Chân Lộ sau đó cẩn thận thò tay vào trong dây áo lót của Liễu Ngọc Oanh, nhẹ nhàng lướt qua làn da trơn mịn tưởng như gió thổi cũng để lại vết của chị, cuối cùng chạm tới một chỗ hơi xù xì.
Lý Hạo biết, e rằng đây chính là vết sẹo khiến Liễu Ngọc Oanh bận tâm bao lâu nay.

Đang yên đang lành, tôi chọc ông anh làm gì?

Lý Hạo cười méo xệch, cũng đến cạn lời.
Thời nay, giữa người với người có còn sự tin tưởng cơ bản nhất không thế?

Tôi cứ tưởng ông anh không biết đường tới Như Ý Lầu chứ?

Tài xế bĩu môi đáp:
Nhìn mặt chú em thế này, nào có giống người có thể tới được chỗ như thế?


Hử? Vậy ông anh nói thử xem, Như Ý Lầu này là nơi thế nào, rồi người thế nào mới có thể tới đó?

Trên xe, Liễu Ngọc Oanh bỗng nhiên ngẩng lên, chủ động hỏi.

Hiệu quả nổi bật của Ngưng Chân Lộ ở chỗ có thể xóa sẹo. Ngoài ra thì, cũng giúp vết thương nhanh lành và dưỡng ẩm cho da linh tinh.

Lý Hạo thật thà đáp.
Thế là, Lý Hạo liền phủ tay mình lên vị trí vết sẹo, lực tay cũng dần mạnh hơn, bắt đầu bôi thuốc lên vị trí sẹo, khiến Ngưng Chân Lộ thẩm thấu hết vào da.

Hà!

Cơ thể duyên dáng của Liễu Ngọc Oanh khe khẽ run lên, trong miệng không nén được một tiếng hít khí vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
Cảm giác man mát, lại hơi ngứa, hình như là thật sự có tác dụng rồi!

Tâm trạng Liễu Ngọc Oanh đang cực kì tốt, cũng mỉm cười đáp lại.
Chẳng mấy chốc, xe đã đi đến nơi Liễu Ngọc Oanh đã chọn cho Lý Hạo.
Lý Hạo xuống xe, đi theo Liễu Ngọc Oanh và Đao Phong cùng dạo một vòng hết ba tầng trên dưới của tòa nhà văn phòng. Trừ ba tầng này ra, phía dưới tòa nhà còn có một tầng hầm ngầm cực lớn. Điểm này khiến Lý Hạo vô cùng hài lòng.

Tới rồi à?

Liễu Ngọc Oanh nhoẻn miệng cười, bảo Lý Hạo ngồi vào bên cạnh mình.

Nghe nói em và cô bé nhà họ Tả đó hùn vốn phát triển một sản phẩm tên là Ngưng Chân Lộ nhỉ. Cái tên này chị cũng chưa từng nghe bao giờ, càng chẳng biết là có tác dụng gì?

Lý Hạo gật đầu, đáp.

Vậy bây giờ em có mang theo không? Có thể cho chị dùng thử xem?

Liễu Ngọc Oanh nhìn Lý Hạo bằng vẻ đầy mong đợi, tựa như một nhà thám hiểm vừa phát hiện ra tân đại lục vậy.

Cám ơn chị, chỗ này tuyệt lắm.


Lý Hạo gật đầu lia lịa.


Brừ...

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.