Chương 85: Máy ảnh hết pin rồi...
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1632 chữ
- 2021-12-31 04:46:21
Lý Hạo đạo hữu, có đang rảnh không?
Vương Mẫu nhắn tin vô cùng khách khí. Kể từ lần trước được Lý Hạo gửi cho chiếc máy8 chụp ảnh lấy liền, Vương Mẫu nương nương rất mực vui mừng, lập tức thả Bách Hoa tiên tử đang bị giam trong ngục tối Vô Gián ra.3
Cũng được.
Vương Mẫu nương nương đáp lại:
Vậy không biết đạo hữu cần khoảng bao lâu mới có thể sửa xong đây?
Vương Mẫu nương nương cũng không nhiều lời. Liền đó, điện thoại của Lý Hạo rung lên, nick wechat tam giới nọ đã nhận được một phần hồng bao từ Vương Mẫu nương nương.
Lý Hạo không sốt ruột mở quà ra ngay mà vẫn tiếp tục thong thả ăn hết bữa tối với Liễu Ngọc Oanh. Đợi đến khi về tới trường học, cậu mới tìm một nơi không người để mở quà ra xem.
Đột nhiên, Lý Hạo chạm phải chiếc máy lấy liền đang đeo trên cổ, ánh mắt tức khắc sáng rực, vỗ mạnh vào đùi thốt lên:
Mình có thể nhờ Vương Mẫu nương nương nghĩ biện pháp thi công hộ mà.
Dù Vương Mẫu nương nương có biết được bí mật này thì cũng chẳng sao cả. Thân trên Tiên giới, chẳng lẽ còn có thể tiết lộ bí mật này với người trần gian được hay sao?
Vâng!
Lý Hạo không nói gì thêm, lại dùng chức năng tặng hồng bao để chuyển chiếc máy lại cho Vương Mẫu nương nương, đồng thời nói:
Vương Mẫu nương nương, pháp bảo này cứ cách một thời gian sẽ dùng hết năng lượng, mà loại năng lượng này trên Tiên giới lại không có thứ gì có thể bổ sung vào. Vậy nên đợi đến lần sau, bao giờ tình huống này lặp lại, Nương nương chỉ cần nhắn cho tại hạ, tại hạ sẽ nạp đầy năng lượng lại cho nương nương.
Xem chừng ông ta cũng có việc bận rồi.
Lý Hạo lầm bầm một câu, cũng không nghĩ nhiều thêm, lại ngả lưng xuống giường đánh một giấc thật say.
Thật ư?
Vương Mẫu nương nương lập tức nhắn lại một tin.
Ha ha, đa tạ Nương nương đã yêu quý. Chỉ là hiện giờ tại hạ không có việc gì cần giúp cả, không bằng cứ đợi tại hạ sửa xong pháp bảo đã, rồi sau hẵng bàn chuyện khen thưởng.
Lý Hạo mừng thầm trong bụng, biết Vương Mẫu nương nương cũng giống như y tiên Biển Thước, không muốn phạm phải thứ nhân quả sâu xa kia. Vậy nên mới nói ra lời như thế.
Không biết Vương Mẫu nương nương có việc gì chăng?
Quả nhiên, Lý Hạo vừa nh6ắn trả không lâu, Vương Mẫu nương nương đã nhanh chóng rep lại.
Luồng sáng màu vàng nhạt chiếu ra từ màn hình điện thoại, dừng lại trên tay Lý Hạo. Chỉ giây sau, trong tay Lý Hạo chợt xuất hiện một chiếc máy ảnh từ hư không, chính là cái cậu đã tặng cho Vương Mẫu nương nương lần trước.
Mở nắp máy phía sau ra, Lý Hạo bóc hai cục pin AA ra khỏi máy, sau đó lắp hai cục pin Nanfu mới toanh thay vào, bật công tắc. Quả nhiên, đèn máy ảnh đã bật sáng trở lại.
Lý Hạo trầm ngâm giây lát rồi gõ chữ trả lời.
Được.
Vương Mẫu nương nương, pháp bảo chụp ảnh lấy liền của nương nương đã sửa xong rồi.
Lý Hạo soạn một tin nhắn, gửi tới cho Vương Mẫu nương nương.
Hai ngày sau đó, trừ khi lên lớp, Lý Hạo vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa nội thành và ngoại thành, bận rộn thuê người sửa sang lại khu nhà làm việc.
Tòa nhà này đã để không một thời gian, tuy trông bề ngoài vẫn được coi là gọn gàng đẹp đẽ, nhưng thực chất đã là bên ngoài vàng ngọc bên trong mục nát, không chỉ bụi phủ xám phòng, mà rất nhiều lắp đặt cũng đã không còn dùng được.
Hơn nữa, trong dân gian đã sớm có truyền thuyết nói rằng thần tiên có thể sai khiến hình nhân, rải đậu thành binh giúp con người làm việc hoặc ngăn địch bảo vệ đất nước. Thế chẳng phải cậu cũng có thể xin Vương Mẫu nương nương một ít hình nhân của Tiên gia để dùng?
Vừa nghĩ tới đây, Lý Hạo liền vội vàng rút điện thoại, mở wechat tam giới ra.
Nhưng nếu để Vương Mẫu nương nương giúp mình, thì ắt thứ bà ta lấy ra nhất định là không tệ. Lần này lại có thể được món hời lớn rồi!
Lý Hạo hiểu rõ hơn ai hết, trong thế giới này, có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng chỉ là một phần của cải nhỏ nhoi. Còn thứ tài sản chân chính có thể nắm chắc, chính là nick wechat tam giới trong chiếc điện thoại này. Thông qua Tiên giới và Minh giới, cậu thực hiện các cuộc giao dịch mua bán, dùng đồ vật ở nhân gian để đổi lấy các pháp bảo ở hai giới!
Sau khi bàn xong về thủ tục chuyển nhượng với Liễu Ngọc Oanh, Lý Hạo đứng một mình trong tòa nhà to lớn hiện đã thuộc sở hữu của mình, trầm tư không biết nên giải quyết vấn đề này thế nào cho phải.
Giống như các bậc vương hầu thời cổ, sau khi xây dựng xong lăng mộ cho mình, để phòng ngừa các bẫy rập bên trong bị tiết lộ ra ngoài thì đều sẽ lệnh chôn sống tất cả các tướng sĩ tham gia vào việc xây dựng lăng ngay trong mộ huyệt.
Bây giờ Vương Mẫu nương nương chủ động tìm cậu, Lý Hạo nhanh chóng đoán ra được nguyên nhân.
Nhất định là vì cá9i máy ảnh lấy liền kia đã hết pin!
Đương nhiên Lý Hạo không thể làm ra cái chuyện qua cầu rút ván táng tận lương tâm này được. Nhưng làm thế nào để giữ bí mật tuyệt đối việc sản xuất Ngưng Chân Lộ vẫn thực sự là một việc khiến cậu phải vắt hết óc suy nghĩ.
Đúng rồi.
Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!
Vương Mẫu nương nương lập tức lên tiếng đáp ngay:
Làm phiền đạo hữu rồi. Đạo hữu giải quyết chuyện rắc rối này giúp ta, nếu ta không bày tỏ chút tâm ý thì thật không phải. Đạo hữu, đạo hữu có việc gì cần ta giúp không? Chỉ cần đạo hữu nói ra, nếu bản cung giúp được thì chắc chắn sẽ giúp!
Ha ha, hóa ra là thế.
Lý Hạo ra vẻ như chợt bừng tỉnh:
Tại hạ thấy thế này, không bằng Nương nương hãy chuyển chiếc máy ảnh lại cho tại hạ trước, tại hạ sẽ kiểm tra kĩ lưỡng lại cho Nương nương, bao giờ sửa xong thì chuyển lại cho người. Ý Nương nương thế nào?
Còn may, cũng không hư hại gì, chỉ là hết pin mà thôi.
Lý Hạo khẽ mỉm cười, cũng cảm thấy yên tâm.
Những việc nhỏ kiểu này, Lý Hạo không nhờ tới Liễu Ngọc Oanh giúp đỡ. Cậu quyết định sẽ tự nghĩ cách giải quyết.
Cứ cho là dọn vệ sinh sạch sẽ, thì nội thất lắp đặt cũng phải đổi mới toàn bộ. Nhưng mình còn dự định sửa chữa lại tầng hầm để làm phòng thí nghiệm và cất chứa Ngưng Chân Lộ. Dù có dùng đội thi công do người quen giới thiệu tới làm nhưng người nhiều miệng tạp, ngày sau cũng khó tránh sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Lý Hạo đạo hữu, món pháp bảo ngươi tặng cho bản cung qu5ả thật rất hữu dụng. Mấy hôm nay, ngự giá của bản cung đã chu du biết bao danh thắng cảnh đẹp trên Tiên giới, dùng món pháp bảo này ghi chép, đã ghi lại được không ít những hình ảnh trân quý, quả thực thần diệu vô cùng.
Vương Mẫu nương nương trước là không tiếc lời khen lợi chiếc máy ảnh Lý Hạo đã tặng một hồi, mãi sau mới nói:
Chỉ là hôm nay, món pháp bảo đạo hữu tặng đột nhiên không còn công hiệu, cho dù ta đã chụp giống y như đạo hữu từng chỉ nhưng làm thế nào cũng không có một chút phản ứng. Vậy nên ta mới nghĩ tới việc đi hỏi đạo hữu, xem xem có phải ta đã lỡ làm hỏng món pháp bảo này rồi không?
Lý Hạo thầm thấy buồn cười, xem ra Vương Mẫu nương nương đã thực sự mê mệt việc chụp ảnh lắm rồi, xem ra thích cái đẹp chính thiên tính của mỗi một người phụ nữ, dù đã thành thần tiên cũng khó lòng thay đổi được.
Việc này còn cần kiểm tra xem rốt cuộc là pháp bảo bị làm sao đã. Nương nương xin cứ yên tâm, tại hạ nhất định dốc sức sửa sớm, muộn nhất hai ngày là xong!
Nghĩ tới chuyện này, Lý Hạo liền nhớ tới chiếc máy chơi game PS của sát thần Bạch Khởi nơi Minh giới. Đáng lý nó cũng nên hết pin rồi mới đúng chứ, sao tới tận bây giờ vẫn không thấy Bạch Khởi tới tìm?
Lý Hạo lại mở nick wechat tam giới ra, gửi một tin nhắn. Kết quả tin đi như đá chìm đáy bể, Bạch Khởi không hề hồi đáp.
Chỉ là cậu vẫn chưa lập tức trả chiếc máy ảnh lại cho Vương Mẫu nương nương, thay vào đó lại đặt xuống giường mình, định bụng chờ thêm hai ngày nữa hẵng trả lại.
Nếu đã có thể sửa xong dễ dàng nhanh chóng như vậy, thì cậu nào có thể mở miệng đòi pháp bảo từ tay Vương Mẫu nương nương?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.