Chương 89: Ngọc hoàng long


Ông chủ vén rèm cửa, Lý Hạo đi cùng ông ta vào phòng trong, chỉ cách một tấm vải mà như hai thế giới khác nhau.

So với sảnh ngoài lấp lá8nh ánh ngọc tráng lệ, phòng trong ảm đạm hơn rất nhiều, là một căn phòng ngủ.
Ông chủ thấy Lý Hạo không nhúc nhích, lại gấp rút thúc giục cậu.

Sao mà kỳ thế chứ, lại còn làm đường mật thất ở dưới giường của mình, bó tay với ông luôn!

Lý Hạo không quan tâm ông chủ Trần đi hay ở, ánh mắt cậu trước sau chỉ nhìn về phía chiếc bàn trung tâm, yên lặng tự hỏi thầm trong lòng.

Chủ nhân, mẫu đá này không chứa nhiều ngọc lắm, nhưng chất lượng coi như ổn ạ, nếu tốt hơn một chút thì cũng có thể lấy để làm vật dẫn cho đại trận Lục Hợp Tỏa Linh.

Lý Hạo bĩu môi, dù trong lòng không được tự nhiên lắm thì cũng chẳng có biện pháp, đành bước lên giường.

Kẹt!

Ông chủ kéo chốt nhỏ trên vách tường, một tiếng động giòn giã vang lên, tấm ván giữa giường rầm rầm mở xuống, để lộ một đường hầm tối đen.
Đôi tai Lý Hạo khẽ động, từ đây càng nghe rõ tiếng ồn ào gào thét, đương nhiên, tiếng ồn nhỏ cậu nghe thấy lúc ban nãy chính là từ mật thất dưới giường này vọng tới.

Chàng trai, lên đây.

Ông chủ lật chăn và đệm lên, ngoắc tay gọ5i Lý Hạo.

Ừ, cũng được.

Lý Hạo hơi gật đầu, nhưng không nhìn ông chủ Trần, cậu không chớp mắt nhìn chằm chằm mẫu đá trên bàn kia.
Tuy trong lòng Lý Hạo thấy ngạc nhiên nhưng ngoài mặt khô3ng tỏ ý gì, chỉ âm thầm đánh giá căn phòng, đôi tai hơi động, như nghe được tiếng ồn ào cực nhỏ từ đâu đó.

Nhất định có mật thất.

Trong chốc lát Lý Hạo đã có đáp án.

Ha ha, cậu biết tại sao hẻm Ngọa Long này lại được gọi là Ngọa Long không? Ngọa Long dấu rồng, bên ngoài là giả, rồng dấu trong bụng, chính là dưới đất đó, đây mới là bảo bối chân chính.

Chủ tiệm vừa khom người đi xuống, vừa nói chuyện với vẻ vô cùng đắc ý:
Tất cả các cửa hàng trong con hẻm này, lão Trần tôi dám vỗ ngực đảm bảo, không một nhà nào không xây một mật thất dưới đất.

Săn ngọc thì săn ngọc, mật thất thì mật thất, một người đàn ông trung niên béo ú, gọi một chàng trai trẻ lên giường là có ý gì?

Cậu nói linh tinh gì vậy? Mau lại đây, mật thất nhà tôi thông ra bên ngoài.

Lý Hạo bĩu môi, nói:
Ông chủ, chắc ông không biết chứ, tôi ấy à, là trai thẳng.

Là sao má?
Vỏ đá dần bong ra dưới lưỡi đao, lộ ra vật bên trong.

Vẫn là ngọc, vẫn là ngọc!


Ha ha, vậy tôi phải chúc mừng ánh mắt quá chuẩn quá xuất thần của cậu rồi, may mắn động trời, hôm nay tới đây kiếm được mối lớn rồi đó!

Ông chủ Trần thấy Lý Hạo đã bị không khí nơi đây hớp hồn, cũng thấy mình đạt được mục đích hôm nay rồi, bèn không để lỡ thời cơ nữa. Ông ta cười với cậu, rồi xoay người đi về phía trước xem việc buôn bán làm ăn của mình.

Sao may mắn dữ vậy trời?

Rất nhiều người đang vây quanh cái bàn ở giữa, vô vàn ánh mắt nhìn chằm chằm thợ cắt đá đứng phía trung tâm, không, là nhìn chằm chằm dao trong tay ông ta và phôi đá đã bị cắt tới gần nửa.
Trong mật thất này, ông ta đã sắp xếp người của mình tới quản lý.

Giáp Tuất, khối đá đang cắt kia thế nào rồi?


Cắt! Cắt tiếp đi!


Ngọc Hoàng Long! Là ngọc Hoàng Long!

Đi qua một hành lang nhỏ, hai người Lý Hạo mở một cánh cửa, tiếng gào thét bỗng chốc vang dội ầm ầm!
Lý Hạo âm thầm tặc lưỡi, cuối cùng cũng cảm nhận được ý nghĩa của câu ca kia ---- Sóng âm, quá mạnh, không cẩn thận sẽ vang dội vào mặt đất.
Mấy người vây quanh mẫu đá này đã mừng rỡ phát điên, hào hứng khoa tay múa chân.
Nhưng đến khi cắt được nửa mẫu đá, dao hạ xuống lần nữa, trước mặt mọi người không phải ngọc Hoàng Long khiến trái tim thổn thức mà là vỏ đá và những mảnh đá màu tro.
Chính bởi vì ở đó, có món lợi kếch xù!
Vừa đi vừa nói, Lý Hạo và ông chủ Trần đã xuống dưới mật thất.

Chàng trai, đi theo tôi.

Ông chủ quay đầu nhìn vẻ mặt bình thản của Lý Hạo, trong lò6ng càng thấy kì quái, đi tới giường trong phòng ngủ, trèo lên.
Giọng nói chất phác của Giáp Tuất văng vẳng bên tai Lý Hạo, nhàn nhạt đưa lời:
Khả năng lớn cắt mẫu đá này ra thì sẽ thu được một nửa là ngọc Hoàng Long.

Lý Hạo lẳng lặng ghi nhớ lời đánh giá của Giáp Tuất, cậu lặng im không nói, tiếp tục đợi thợ cắt đá làm việc.

Ui, chỉ có một nửa, tiếc thật!

Chứng kiến việc này, thợ cắt ngọc lắc đầu có phần nuối tiếc, mấy người vây xem bên cạnh đó cũng lắc đầu thở dài, mất hứng tản ra chỗ khác.

Sao rồi? Ổn chứ?

Ông chủ Trần bĩu môi đi tới cạnh chiếc bàn, hỏi Lý Hạo.
Nhưng hiện giờ xem ra, kết quả trước mắt cũng coi như khá được, tầng đá vỡ ra, đã lộ một phần ngọc Hoàng Long, đây là điềm báo tốt đó!!
Nếu trong mẫu đá to như quả bóng này đều là ngọc tốt thực sự, vậy không chỉ kiếm được hai trăm ngàn tệ mà còn là số tiền lớn chưa từng thấy!
Lý Hạo đi sau ông ta gật đầu, trong đầu tự hiểu hết.
Người không ăn tiền đen chẳng giàu, ngựa không ăn cỏ đêm chẳng béo.
Mấy ông chủ tiệm đương nhiên đều biết việc này, nên dù châu báu không thể kinh doanh quang minh chính đại như phía biên giới Vân Nam hay Tân Cương nhưng ai nấy vẫn đều lặng lẽ buôn bán trong bóng tối.
Nơi nào cũng vậy, có người có dục vọng thì sẽ có kẻ bất chấp tất cả để đáp ứng nhu cầu.
Săn ngọc như chơi cờ bạc, bề ngoài thực ra không được pháp luật cho phép, những kẻ buôn bán này ngoài mặt thì ngoan ngoãn, thật thà nhưng thực tế tâm tư rất sâu xa!
Kẻ có tiền và tay trong nghề chân chính, đều là những gã săn ngọc lão luyện!

Bí mật thật đấy!

Lý Hạo nhìn vào phía trong, khẽ hừ một tiếng.
Nhất là gã trung niên đứng bên cạnh thợ cắt đá, dù tầng hầm ngầm này có mở điều hòa nhưng gã căng thẳng tới mức mồ hôi đầm đìa, đôi mắt không dám chớp, chăm chú nhìn phôi đá trên bàn, tay nắm chặt con dao!
Phôi đá lớn gần quả bóng này, gã đã phải bỏ ra đến hơn hai trăm ngàn nhân dân tệ. Nếu cắt ra bên trong không có ngọc, hai trăm ngàn tệ này chẳng khác nào đổ sông đổ bể, sao gã không lo lắng cho được?

Cũng đủ rồi, vẫn lãi, buôn bán có lãi là được rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.