Chương 90: Chọn lựa từ phế liệu


Trên người cậu chỉ có khoảng hai mươi ngàn tệ, theo lời người quản lý này thì chỉ có thể mua được mẫu đá bé như trái táo này8 thôi, mẫu đá như thế, trừ phi lớp vỏ là một mảnh đá vụn nhỏ, còn bên trong cắt ra đều là ngọc Hoàng Long, nếu không ngay c3ả chuyện thu hồi vốn cũng khó làm.

Quả nhiên săn ngọc không phải sân chơi dành cho kẻ không có tiền, nếu bạn chẳng 9có đủ tiền mua mẫu đá thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả.

Ừ.

Lý Hạo gật nhẹ đầu, không nói gì mà đợi anh ta đáp.

Thật ra nếu anh thật sự muốn, cũng không phải không có biện pháp.

Người quản lý mỉm cười, giơ một ngón tay lên, nói:
Có hai biện pháp, thứ nhất là vay, cửa hàng chúng tôi có dịch vụ cho khách vay tiền đó, cũng giống tiệm cầm đồ thôi, có mượn thì phải có gán nợ.

Lý Hạo nghe lời này lại gật đầu, cậu nghĩ, trên người cậu cũng chẳng có gì đặc sắc, đáng tiền, nếu muốn vay nợ thì cũng không có đồ thích hợp để cầm cố.

Sao vậy? Không mang đủ tiền à?

Người quản 6lý hiểu ngay ý nghĩ của Lý Hạo, nói:
Anh trai, trông anh lạ quá, đây là lần đầu tới cửa hàng chúng tôi à?


Biện pháp thứ hai này…

Người quản lý dừng một lát, chuyển ánh mắt từ mặt Lý Hạo lên một khối đá trên bờ tường, giọng pha trò:
Cứ tùy mà mua thôi, đống phế thải trong góc hoặc mảnh đá vụn bên kia đều rẻ lắm, cậu qua đó thử vận may xem sao.

Lý Hạo mỉm cười, dựa vào chỉ dẫn của Giáp Tuất, vừa nói, vừa đi đến góc gần mình nhất.

Đã từng, tôi đã từng rất thảm, hèn mọn như những tảng đá đen kịt này, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta đá văng đi.

Nhưng Giáp Tuất lại nói một câu tiếp, suýt chút nữa đã làm Lý Hạo nghẹn chết.

Nhưng, nếu xét toàn bộ, thì cũng khá tương tự với ngọc Hoàng Long vừa được tìm thấy đấy.


Không nhiều.

Câu nói của Giáp Tuất như chậu nước lạnh dội vào ý tưởng mới nhen lên trong đầu Lý Hạo.
Thảo nào người quản lý này nói năng cẩn trọng đến vậy, vì biện pháp thứ hai này có hay không cũng chẳng khác gì.
Anh ta đến tầng hầm mỏ săn ngọc này đã gần năm, sáu năm rồi, nhưng vẫn chưa thấy kẻ ngu nào tiêu tiền mua đám đồ phế thải kia đâu!
Ánh mắt Lý Hạo cũng chuyển về phía những mẫu đá bị vứt ở xó kia, các mẫu đá này đều có chung một đặc điểm, đều là phế thải nên thể tích của chúng rất vụn và nhỏ. Cũng như những mảnh ngọc Hoàng Long vừa bị cắt khi nãy, chỗ còn lại đều là đá vụn không thể cắt vụn hơn được nữa.
Còn một loại khác, là loại đá mà người trong nghành chỉ cần liếc mắt cũng biết đó là phế thải không bao giờ chứa ngọc, trưng bày ở chỗ sáng chói nhất cũng không có ai quan tâm, như là bị biếm vào lãnh cung ý, chỉ để ném vào xó nhà thôi.

Nhiều không?

Trong lòng Lý Hạo le lói tia hi vọng, tiếp tục hỏi.

Đúng vậy, ăn nói hùng hồn tự đắc nhỉ, nhưng anh nhìn đi cậu ta chọn cái gì kia kìa? Hình như là đống phế liệu trong góc phòng đúng không?

Mấy tay săn ngọc giữa phòng đều chăm chăm nhìn Lý Hạo, không kìm được thấp giọng bàn tán xôn xao.
Làm gì có ai ngốc đến mức vào đây để cắt mấy thứ phế liệu đáng vứt đi này hòng tìm ngọc quý chứ, hoàn toàn là việc không thể!
Hơn nữa dù là mấy thứ phế thải này rẻ hơn mẫu đá nhiều, giá cả thì chỉ bằng một phần mười mẫu đá, nhưng hơn ngàn mẫu mới có thể trúng một mẫu, kẻ có tiền liệu có chi tiền hay không? Còn lâu họ mới đầu tư của cải của mình vào những thứ này.

Vậy trước mắt cứ bắt đầu từ phế liệu thừa này đã, cắt ra mà có ngọc thì đến đổi một vài mẫu đá, sau đó lại đem đi cắt, biết đâu có thể tìm được ngọc cực phẩm không chừng!

Lý Hạo xoa hai tay, trong lòng đã có quyết định.
Cái đó ước chừng xấp xỉ hai trăm ngàn!
Đây mà là không nhiều lắm?

Có.

Giáp Tuất đáp lời rất nhanh và ngắn gọn
Lý Hạo cúi người giả bộ chọn lựa, sau đó nhặt viên đá Giáp Tuất chỉ cho mình, mỉm cười đi tới chỗ có ánh sáng, giơ viên đá cao quá đầu, trịnh trọng đáp:
Nhưng sau đó tôi đã suy nghĩ kĩ một đạo lý này, thật ra mảnh đá nhỏ bé này về bản chất cũng chẳng khác gì những ngôi sao xa chói lóa trên trời cao!

Nhận thấy ánh mắt ngờ vực khó hiểu của người quản lý, Lý Hạo tự nhiên đáp trả. Sau đó cậu cầm lấy một mảnh đá đi đến khu cắt đá luôn được vô số cặp mắt tập trung tới, cất cao giọng nói:
Mảnh đá được đặt ở chỗ tối cao, cũng có thể biến thành sao trời.

Phụt…
Khá tương tự với ngọc Hoàng Long vừa được tìm thấy?
Nhưng Lý Hạo cũng biết, với hình nhân Lục Đinh Lục Giáp đến từ Tiên giới, tiền tài trong mắt bọn chúng chỉ là thứ tầm thường thôi. Chí ít thì ngọc Hoàng Long vừa được cắt kia, trong mắt Giáp Tuất cũng chỉ là vật bình thường.
Những lời sau đó của Giáp Tuất đã khiến Lý Hạo suy nghĩ sâu xa, cậu chưa bao giờ cảm thấy, nghe thấy điều gì tươi đẹp như ngày hôm nay.

Ai kia?


Chưa thấy bao giờ luôn!


Vậy biện pháp thứ hai là gì đây nhỉ?

Lý Hạo nói tiếp:
Anh nói tôi nghe xem biện pháp thứ hai là gì?

Nhìn biểu cảm tràn trề hi vọng trên gương mặt cậu, người quản lý đứng cạnh mở to mắt ngạc nhiên, hỏi bằng vẻ không dám tin:
Chàng trai, cậu không bị ấm đầu đấy chứ, muốn tìm ngọc từ đống rác này á?


Tại sao lại không nhỉ?


Giáp Tuất, thế nào? Mấy thứ bên kia có thể có chút giá trị nào không?

Lý Hạo nhìn mấy tảng đá bị vứt xó, hỏi ngay.

Cậu trai trẻ à, săn ngọc không phải nhờ mấy câu lý luận lớn mà tìm được ngọc đâu, không phải cậu đang định đến trường học thì vô tình đi nhầm chỗ đấy chứ?


Không biết là giọng nói châm chọc của ai vang lên, tiếp sau đó rất nhiều người đều bật cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.