Chương 91: Kinh ngạc rớt cằm
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1313 chữ
- 2021-12-31 04:46:12
Cậu nhóc, tôi bằng này tuổi rồi, mẩu đá trong tay này, chắc là chẳng khác gì các viên đá cậu đã nhìn thấy đâu, tôi lừa cậu làm gì chứ8.
Thợ cắt đá khuyên tiếp:
Mảnh đá của cậu tôi có chút ấn tượng, đặt ở đây ba năm rồi còn chưa có ai thèm chạm vào nên mới n3ém vào góc phế liệu đấy, sao cậu lại không chịu tin nhỉ?
Sau khi nghe lời này, người nọ mới gật gật đầu, liếc mắt nhìn khối phế liệu chỗ chú Triệu, gật đầu đáp:
Các anh đừng nói là mẫu đá này rất giống một quả dưa lớn nhé!
Mời chú tiếp tục cắt ạ.
Có ngọc rồi.
Chú Triệu không ngẩng đầu, chỉ trầm giọng nói ba chữ.
Đá dưa hấu cũng không phải không có ngọc, nhưng, chẳng phải chắc chắn là có ngọc thì cũng là ngọc vụn không đáng tiền hay sao?
Có người trong nghề nhỏ giọng thầm thì.
Vụt!
Cổ tay chú Triệu run rẩy, lưỡi dao lại lướt dọc mảnh đá tìm chỗ cắt khác, đôi tay cắt mạnh, vẫn cảm giác được một thứ đang cản trở.
Sao có thể chứ?
Đôi lông mày của chú Triệu hơi nhếch lên, người vây xem xung quanh cũng cảm thấy có điều bất hợp lý. Mọi người dần yên lặng, kiễng chân nhìn về phía trước, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lý Hạo cầm ngọc Nam Dương đi tới chỗ người quản lý cắt thạch dưới hầm, thản nhiên nói.
Chàng trai à, vận may của cậu đúng là nghịch thiên.
Nhìn cắt mãi mà chẳng cắt được gì, đám người này càng buông lời châm biếm Lý Hạo chẳng chút kiêng nể, giọng châm chọc ngày càng gay gắt.
Cứ chờ đến lúc cắt xong mảnh đá này xem cậu ta có khóc hay không!
Cậu vốn không thèm quan tâm lời nói của bọn họ, nếu mảnh đá này có dòng chảy đầy linh khí như lời Giáp Tuất nói, nó chắc chắn không phải mảnh phế liệu như bình thường.
Haiz…
Những người này không cố ý nói nhỏ nên Lý Hạo đã nghe được hết, nhưng cậu chẳng hề bối rối là bao, chỉ nhìn từng nhát dao của chú Triệu cắt xuống mảnh đá trơ trọi kia, mặt mày vẫn như thường.
Ha ha, cậu nhóc này tuổi tuy còn non, nhưng cũng biết giả vờ ra phết, cố kiên cường cơ đấy!
Ha ha, không chịu kiếm tiền như người ta, lại còn làm trò cười cho mọi người, giúp chúng ta thư giãn cơ đấy!
Haiz…
Chú Triệu, sao vậy?
Nhìn chú Triệu dừng tay tự lẩm bẩm một mình, phía dưới đã có người thiếu kiên nhẫn lên tiếng hỏi.
Chú Triệu ngẩng đầu nhìn Lý Hạo, nói:
Dù sao phế thải này cũng tên là đá dưa hấu, dù bên trong có ngọc, cũng là ngọc vụn không đáng tiền, không có giá trị gì đâu.
Chú Triệu vừa nói, cổ tay vừa chuyển động, lưỡi dao dưới bàn tay đã chuyển hướng sang vị trí bên cạnh chỗ vừa bị khựng lại, dồn lực cắt xuống lần nữa.
Chú Triệu đồng cảm liếc nhìn Lý Hạo, rồi lại lắc đầu thở dài ngao ngán, lưỡi dao trong tay vẫn cứa nhẹ vào mảnh đá, làm vụn đá lả tả rơi xuống. Bỗng nhiên, tay chú Triệu hơi khựng lại, lưỡi dao dưới bàn tay dường như đụng phải cái gì đó.
Có cái gì đó.
Mảnh đá của cậu ta tôi đã thấy từ ba năm trước rồi, mẫu đá đó là đá
dưa hấu
điển hình, có thể cắt ra được cái gì chứ?
Đá dưa hấu? Đá dưa hấu là sao?
Cảm ơn chú Triệu.
Lý Hạo mỉm cười nhận viên ngọc Nam Dương chú Triệu đưa tới, lại giơ ngọc lên, dưới ánh đèn, viên ngọc trong tay cậu tràn đầy màu sắc hòa quyện của xanh - tím - trắng, ánh sáng rạng rỡ ấy như một bàn tay vô hình, như một cái tát vào mặt những kẻ đã châm chọc, cười nhạo cậu ban nãy!
Chú Triệu, cắt đi!
Ly Hạo cũng lắc đầu chẳng thèm để ý, mỉm cười bảo.
Đây là ngọc Nam Dương!
Phía dưới có người biết hàng, nhìn thấy miếng ngọc trên tay chú Triệu kinh ngạc hô lên.
Bên cạnh có người giải thích:
Cậu nghĩ xem, thường ngày cậu ăn dưa hấu, rốt cuộc là nhiều hạt hay nhiều thịt quả? Ngọc mà như hạt dưa thì có thể làm được gì?
Ồ!
Không thể nào?
Đôi mày của chú Triệu càng nhăn tít lại, nói:
Chẳng lẽ đây chính là tình huống trăm ngàn năm khó có được, hôm nay thật sự đã xảy ra dưới tay mình?
Trong đám người này có một người mới tới kinh doanh, nghe mọi người bàn tán xôn xao, không kìm được bèn tò mò hỏi.
Ha ha, nói cho anh nghe này, gọi là đá dưa hấu ấy mà, đọc thế nào thì nghĩa thế nấy, là mẫu đá này giống dưa hấu không hạt đó. Dù có thật sự cắt ra ngọc được đi chăng nữa, thì ngọc đó cũng bé chẳng khác gì hạt dưa hấu cả!
Nhưng cổ tay chú Triệu tiếp tục ngừng lại thêm một lần.
Vẫn không cắt được! !
Không phải ngọc vụn, là ngọc thạch.
Dù sao chú Triệu cũng là một tay già đời trong nghành này, vừa nói chuyện, chú vừa dùng những kinh nghiệm phong phú tích lũy được của mình, cắt ra một khối ngọc thạch bóng loáng.
Xanh tím trắng ba màu đều có, ánh sáng trong suốt, đây là ngọc Nam Dương, là một miếng ngọc thượng đẳng giàu pyroxene, giá trị không tầm thường!
Chú Triệu ước lượng vật trong tay mình, chính ông cũng tấm tắc nói:
Cậu nhóc à, vận may của cậu không tồi đâu, loại đá dưa hấu này dù có ngọc thì đa phần cũng là ngọc vụn, cực ít loại có ngọc thành hình như thế này. Đừng nói trong trăm chọn một, mà là trong ngàn vạn có một cũng không phải nói quá.
Chú Triệu, chú không cần phí lời nữa, giờ là thời đại của thanh ni9ên, bọn nó là kiểu không gặp ngõ cụt thì không biết quay đầu, chú không cho cậu ta nếm thử quả đắng thì cậu ta không biết sợ đâu.
Đúng đó chú Triệu à, chú cứ giúp cậu ta cắt miếng phế thải này ra xem nào, nếu không đám ngốc chúng tôi lấy đâu ra trò cười để5 xem?
Từ trước tới nay Hoa Hạ chưa bao giờ thiếu kiểu người thích góp vui này, họ thấy chú Triệu cắt ngọc đã tận tình khuyên bảo Lý Hạo, người đang chọn đá hay kẻ chuẩn bị đi về đều dừng hết công việc lại để xem trò vui, có người còn mất kiên nhẫn thúc giục chú Triệu nhanh đi cắt đá.
Có ngọc rồi?
Ba chữ này vừa vang lên, đám đông ngay tức khắc trầm trồ. Những người mới ban nãy còn châm chọc Lý Hạo nay phải đã trố mắt ra nhìn.
Nhìn Lý Hạo, mọi người đều quá ngạc nhiên mà há mồm thành chữ
O
, nhất là mấy kẻ hung ác ban nãy, hiện giờ vẻ mặt chẳng khác nào vừa ăn phân.
Giúp tôi đánh giá xem, miếng ngọc này trị giá bao nhiêu tiền.
Thấy Lý Hạo khăng khăng đòi cắt, vị thợ cắt họ Triệu cũng không kiên quyết khuyên răn. Ông thở dài lắc đầu, với tay cầm con dao bên cạnh, thành thạo nhấc dao, bắt đầu cắt từng mảnh từng mảnh.
Chúng ta chờ xem trò cười thôi.
Người quản lý nhận miếng ngọc từ tay Lý Hạo, vẻ mặt sợ hãi than thở, nói:
Tôi cũng không lừa cậu, miếng ngọc Nam Dương này bán cho tiệm chúng tôi, ba mươi ngàn, giá đúng.
Được, vậy đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.