Chương 98: Làm người, phải biết nói lý lẽ
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1490 chữ
- 2021-12-31 04:46:30
Nhưng dường như bọn họ đã quên mất, lúc đội trưởng Ngô chưa dẫn người tới, chính bọn họ cũng từng hèn mọn trước mặt Lý Hạo như vậy...
Con người mà, lúc nào cũng phải đòi hỏi người khác cao hơn một chút.
Đội trưởng Ngô, chuyện kia bây giờ tính như thế nào?
Lý Hạo hắng giọng, cũng chẳng buồn thừa lời với với đội trưởng Ngô giờ đã quay ngoắt 180°, đi thẳng vào vấn đề.
À à, anh đã chịu n9hiều thiệt thòi, đương nhiên là do anh định đoạt.
Đêm khuya không ngủ, chẳng lẽ tới đây làm trò cười cho đám mấy ông già sắp xuống lỗ?
Người ngay không nói chuyện vòng vo. Cứ cách mấy năm, tôi sẽ lại cần những viên bảo ngọc mà hôm nay tôi có được. Vì thế nếu như sau này tôi cần, các mẫu đá của cửa hàng các ông đều phải cho tôi lựa chọn vô điều kiện, hơn nữa còn phải biếu tôi mấy mẫu đá mà tôi chọn.
Lý Hạo nhìn hội ông chủ Trần bằng ánh mắt sáng quắc, nói ra yêu cầu của mình.
Đội trưởng Ngô, cậu là cảnh sát nhân dân, sao có thể không có liêm sỉ như vậy?
Cứ cho là cây cỏ thì cũng phải thấy được hướng gió thì mới ngả theo chứ?
Nào có người chủ động thay đổi lập trường như anh?
Đột trưởng Ngô cười gượng, sau đó liếc nhìn bọn người ông chủ Trần đang đứng bên 6cạnh, cắn răng nói:
Nếu anh cần, em sẽ lập tức bắt... mấy tiểu thương bất hợp pháp này về cục thẩm vấn, nói đúng sự thật, tuyệt đối truy cứ5u theo đúng luật pháp nhà nước!
Cái gì?'
Lý Hạo còn chưa nói gì, bên phía ông chủ Trần lại lập tức luống cuống.
Tôi sẽ không tố cáo, như thế đội trưởng Ngô sẽ không điều tra các ông.
Lý Hạo mỉm cười, giống như đang trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Chàng trai trẻ, cậu thật là đại nhân đại lượng!
Đội trưởng Ngô nhìn thấy đám ông chủ Trần do dự, sắc mặt nghiêm lại hỏi, giọng không vui.
Anh ta chẳng quan tâm hội ông chủ Trần thiệt hơn thế nào, chỉ hy vọng mau mau trấn an Lý Hạo.
Được! Chúng tôi đồng ý!
Ông chủ Trần vừa nghe thấy câu này của Lý Hạo đã cảm động đến nước mắt tuôn ào ào. Mấy ông chủ kia cũng kích động không kém, liên tục cảm tạ và ca ngợi cậu lên tận mây xanh!
Cậu thật sự đúng là lòng dạ Bồ Tát!
Lúc nãy tôi đã nói tôi là người tốt mà, thế mà các ông có tin tôi đâu!
Lý Hạo tránh đám cảnh sát viên kia ra, kéo đám người ông chủ Trần và đội trưởng Ngô ra bên cạnh, rồi sau đó cất lời:
Nếu tôi khai báo các ông săn ngọc phi pháp, hậu quả sẽ như thế nào đây?
Theo quy tắc là phải niêm phong toàn bộ, sau đó toàn bộ những người liên quan phải bị phạt tiền và bắt giữ.
Đội trưởng Ngô hơi do dự, lại nhìn sang đám ông chủ Trần vẫn đang ngỡ ngàng, vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi kia, cuối cùng vẫn thành khẩn trả lời Lý Hạo.
Tuy rằng nói ông chủ Trần có
quan hệ
với đội trưởng Ngô và Cục trưởng phân cục, thế nhưng lúc này, anh ta cũng chẳng dám có chút thiên vị.
Thay mận đổi đào, đạo lý này anh ta hiểu rất rõ.
Đội trưởng Ngô, qua đây, qua đây.
Lời vừa dứt, đội trưởng Ngô cũng trầm mặc. Thấy Lý Hạo không nói thêm câu gì, trong lòng anh ta vô cùng bất an.
Những người có mặt hôm nay, cơ bản toàn là ông chủ các cửa hàng ngọc lớn trong hẻm Ngọa Long. Nếu như Lý Hạo tố cáo hết bọn họ săn ngọc phi pháp, đội trưởng Ngô gánh áp lực của bên trên, đương nhiên không thể làm ngơ. Nếu tra chuyện này, nhất định các cửa hàng đều phải niêm phong kiểm tra, không ai thoát được.
Trong khu vực quản lý của phân đội họ, hẻm Ngọa Long chính là đầu mối kinh tế lớn nhất, mà mấy ông chủ cửa hàng ngọc này lại chính là những trụ cột vững mạnh nhất. Nếu như bắt tất cả bọn họ, về cơ bản, hẻm Ngọa Long sẽ tê liệt!
Vì thế đội trưởng Ngô vạn lần không muốn niêm phong mấy cửa hàng ngọc ở đây.
Mà hội ông chủ Trần ở bên cạnh lại sợ đến mức thở mạnh cũng không dám.
Mặc dù bọn họ không hiểu ngọn ngành câu chuyện nhưng cũng có thể thấy rõ, nhất định giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, khiến cho tình thế xoay chuyển, mọi chuyện nằm trong tay Lý Hạo.
Lý Hạo sử xự như vậy đúng là tuyệt nhất. Làm như thế, cậu cũng không phải mang tiếng xấu.
Nhưng!
Lý Hạo đổi lời, nói tiếp:
Làm người phải nói lý lẽ. Vừa nãy mấy ông còn ức hiếp tôi, nếu không bù đắp cho tôi, cho dù tôi không nói cái gì thì lương tâm các ông cũng cắn rứt, phải không nào?
Thế nhưng đội trưởng Ngô nhìn Lý Hạo chẳng qua là chờ đợi thái đội của cậu, còn đối với hội ông chủ Trần ở bên cạnh cũng chỉ dám liếc mắt ra hiệu, không dám ho he nửa lời.
Đội trưởng Ngô có được ngày hôm nay, tuy bản lĩnh khác thì không có nhưng con mắt nhìn người cao thấp vẫn phải có.
Lãnh đạo thành phố đã chỉ thị chiếu cố Lý Hạo. Anh ta chỉ là đội trưởng một phân cục nhỏ nhoi, sao có thể trái lệnh được?
Lý Hạo nhìn bọn họ đầy hứng thú, hỏi ra cái câu mà đáp án thì ai cũng mong đợi.
Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!
Ông ta gật đầu lia lịa như lật đật.
Vâng, vâng, nghe thấy rồi.
Đám ông chủ Trần gật đầu liên tục.
Các ông còn muốn tiếp tục làm ăn không?
Đêm nay cậu quay lại, chính vì nguyên nhân này!
Bởi vì Giáp Tý đã từng nói với cậu, sáu viên bảo ngọc này dùng vài năm thì linh khí trong đó sẽ bị tiêu hao, vì thế nhất định phải thay. Cho nên, Lý Hạo vừa hay tranh thủ cơ hội này, về sau thiếu ngọc đỡ phải đi tìm.
Thế nào? Yêu cầu này cũng không đáp ứng?!
Chàng trai, giờ cậu vẫn độc thân chứ? Con gái nhà tôi, thật ra cũng trạc tuổi cậu...
Ồ...
Nghe được lời này của Lý Hạo, trong lòng đội trưởng Ngô liền thở phào nhẹ nhõm.
Hội ông chủ Trần hoang mang lo sợ, lén lút ngẩng đầu xem nét mặt Lý Hạo. Thế nhưng bọn họ chẳng nhìn ra mảy may điều gì trên gương mặt Lý Hạo, tinh thần lại càng sa sút nặng nề hơn.
Ông chủ Trần, các ông đều nghe thấy chứ?
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, ngay khi thần kinh của đám ông chủ Trần gần như sụp đổ, rốt cuộc Lý Hạo cũng đã lên tiếng.
Hơn nữa ngày thường có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đam mê ngọc cũng đều tới nơi này săn ngọc. Nếu như hẻm Ngọa Long xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ phải rước lấy cơn thịnh nộ của bọn họ.
Đến lúc đó Lý Hạo vỗ mông đi rồi, cơn thịnh nộ của bọn họ sẽ rơi xuống đầu ai đây?
Chắc chắn là đội trưởng Ngô - người đã anh dũng lôi hội ông chủ Trần ra ánh sáng!
Nói cách khác, cái mạng nhỏ mấy người bọn họ, hiện tại cũng chỉ trong một câu nói của Lý Hạo.
Chỉ cần nghĩ tới bộ dạng bọn họ không tiếc lời mắng nhiếc Lý Hạo ban nãy, tâm trạng cả đám lại trùng xuống.
Tiêu rồi, tiêu rồi, đúng là chạy trời không khỏi nắng...
Ơ...
Ban nãy bọn ông chủ Trần còn hết lời khen Lý Hạo, bây giờ nhất thời sửng sốt, đã biết chuyện gì nên tới ắt phải tới.
Nếu như Lý Hạo thật sự không muốn thứ gì, thì việc gì cậu ta phải quay trở lại?
Đám ông chủ Trần chỉ biết cắn răng, hết cách rồi, chỉ đành gật đầu đồng ý thôi.
Chỉ là cách vài năm Lý Hạo được lựa chọn free mấy viên ngọc thôi mà!
So với ngồi trong tù, mặc dù bọn họ xót tiền, nhưng cũng không phải là không phân rõ nặng nhẹ.
Tốt lắm! Vậy chúng ta hãy quên chuyện săn ngọc ngầm này đi!
Lý Hạo mỉm cười vỗ vai đội trưởng Ngô.
Cậu cũng chẳng ký hợp đồng gì với đám ông chủ Trần. Bởi lẽ cậu biết, bọn họ tuyệt đối không dám vi phạm giao ước. Bằng không cậu chỉ cần một cuộc điện thoại, tất cả những người ở đây đều tiêu đời!
Đúng rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.