Chương 97: Đừng vội mừng!
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1507 chữ
- 2021-12-31 04:46:32
Tố cáo? Cậu có chứng cứ không?
Tuy rằng trong lòng khinh thường, nhưng trong trường hợp này anh ta vẫn phải hỏi lại một chút.
Chứng cứ chính là mật thất ngay dưới giường của ông ta. Đội trưởng Ngô dẫn người đi xuống sẽ biết.
Tay đội trưởng Ngô run lên, suýt chút nữa ngay cả điện thoại cũng không cầm chắc!
Lãnh đạo thành phố đích thân gọi điện chỉ đạo chuyện này?
Nghe thấy cấp dưới mình chưa đánh thanh niên kia, Cục trưởng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó ông tiếp tục nghiêm khắc nhắc nhở:
Ban nãy lãnh đạo thành phố vừa mới gọi điện dặn dò đặc biệt, cậu hẳn biết nên làm như thế nào!
Cái gì?!
Lý Hạo nói.
Tôi thấy cậ3u mới là khai bừa!
Mày chết đến nơi rồi mà còn dám uy hiếp bọn tao à?'
Ông chủ Trần cắn răng, dồn hết tức giận trong lòng, nhặt một mảnh gỗ dưới đất ném vào Lý Hạo.
Muốn biết vì sao không?
Lý Hạo mỉm cười nói tiếp:
Bởi vì tôi vô cùng tâm đắc câu nói ‘dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân’(1), ngược lại tôi cảm thấy câu nói này không công bằng gì cả, chỉ là cảm thấy ngu ngốc thì có.
Đến bây giờ mấy tên bảo vệ to cao vẫn còn nằm trên mặt đất, đứng dậy đi không nổi, chỉ có thể thống khổ rên rỉ một tiếng.
Dẫn đi!
Vừa nãy mình không mắng cậu ta đấy chứ?
Vừa nãy mình không nói gì quá đáng đấy chứ?
Cục trưởng căn bản không để ý đến ông chủ Trần. Mới hai ngày trước thôi, hai người còn ngồi chung bàn hân hoan nâng chén rượu. Thế mà bây giờ dường như đã trở thành người xa lạ rồi. Hơn thế nữa, Cục trưởng còn căng thẳng truy hỏi:
Mấy thằng các cậu không đánh người ta chứ?
Không, không có. Thế làm sao vậy ạ?
Một thanh niên hai mươi tuổi đầu, ăn mặc cũng không sang quý gì, chắc không phải đắc tội với công tử con nhà giàu đâu.
Reng reng reng reng
Vừa bắt máy xong, tiếng quát mắng từ đầu dây bên kia truyền tới, khiến đội trưởng Ngô đến thủng màng nhĩ mất.
Cục trưởng, em đi ra ngoài xử lý chút việc. Làm sao vậy ạ?
Đúng!
Ông chủ Vương đứng cạnh phụ họa theo:
Nó không uống cũng phải ép nó uống!
Thằng ranh này có quan hệ trực tiếp với cấp trên?
Đội trưởng Ngô kinh ngạc, sững sờ đứng yên tại chỗ, trong lòng bắt đầu nhớ lại.
Lý Hạo mỉm cười đáp:
Ngay lúc ông chủ Vương nói với ông là đã báo cảnh sát!
Với thính lực của Lý Hạo, ông chủ Vương nói chuyện với ông chủ Trần ở khoảng cách gần như vậy làm sao mà cậu không nghe thấy được?
Lý Hạo khẽ nói một câu qua chiếc điện thoại đang kết nối.
Anh Hạo, em biết hết rồi. Bố em cũng đang ở bên cạnh nè! Anh yên tâm đi.
Đội trưởng Ngô gầm lên, đẩy Lý Hạo một cái, giận dữ hét:
Đúng là có chết cũng không hối cải, đến lúc này rồi còn 9muốn quay lại cắn người khác!
Vậy mấy anh kêu tôi đánh người, chứng cứ đâu?
Nghe giọng nói căng thẳng của Cục trưởng qua điện thoại, đội trưởng Ngô trong lòng luống cuống từ lúc nào không hay, lắp bắp mở miệng hỏi lại.
Lập tức thả cậu ta ra!
Chẳng qua Lý Hạo cố ý không vạch trần ngay từ đầu thôi.
Nếu thật sự muốn hành hạ bọn chúng, vậy phải khiến chúng dùng hết át chủ bài của mình mà vẫn không thoát được mới là sảng khoái.
Đừng nhiều lời với hắn nữa, dẫn đi!
Mặc dù trong lòng đội trưởng Ngô có chút không thoải mái, nhưng vẫn luôn cảm thấy Lý Hạo cố ý ra vẻ.
Kìa, cậu không phải đánh nhau rất giỏi sao? Đánh đi!
Đứng bên cạnh Lý Hạo, nhìn thấy cậu bị mấy tên cảnh sát tóm cổ, trong lòng bọn ông chủ Trần như được giải hận.
Lý Hạo vuốt mũi, thản nhiên nói.
Nói vớ vẩn!
(1) Dĩ bỉ chi đạo, hoàn chi bỉ thân: Dùng cách của người trả cho người, gần nghĩa với câu
gậy ông đập lung ông
.
Cho nên..
Đội trưởng Ngô mồ hôi lã chã, kinh hãi nhìn vẻ mặt bình thản của Lý Hạo, trong lòng bỗng vang lên cuộc điện thoại của Lý Hạo ban nãy.
Nhất định là do cậu ta.
Lý Hạo ngừng một chút, rồi nhìn hai người họ nói tiếp:
Nếu các ông đã muốn đối xử với tôi như thế, thì sau này, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội khiến các ông phải nếm mùi y hệt vậy.
Nhìn thấy nụ cười của Lý Hạo, ông chủ Trần và ông chủ Vương đều bất giác rùng mình.
Ông có biết tôi thích nhất nhân vật võ hiệp nào không?
Lý Hạo nãy giờ mắt không thèm nhìn bọn họ lại đột nhiên lên tiếng, bình thản nhìn về phía hai ông chủ:
Chính là Cô Tô Mộ Dung Phục trong Thiên Long Bát Bộ.
Đừng thấy Minh Châu chỉ là một thành phố, đây còn là đô thị hiện đại được quốc tế hóa, và là một trong bốn thành phố trực thuộc Trung ương của Hoa Hạ. Lãnh đạo thành phố đi đến địa phương khác công tác cũng được tiếp đãi như cán bộ cấp tỉnh.
Nhân vật tai to mặt lớn như vậy sao lại chú ý tới chuyện cỏn con này chứ?
Đội trưởng Ngô gầm gừ, sau lại nhìn thấy trên màn hình điện thoại của Lý Hạo có một cuộc đã kết nối, tức giận nói:
Ranh con, cho dù bây giờ cậu muốn gọi viện binh, tôi cũng không cho cậu cơ hội đâu!
Tiểu Yến Tử, em nghe hết rồi chứ?
Trong lòng đám ông chủ Trần đều trào lên một dự cảm chẳng lành.
Lúc nào nhỉ?
Ông chủ Trần vội đi theo, khẽ nhắc nhở vào tai Ngô đội.
Yên tâm, tới Cục cảnh sát rồi là sợ ngay ý mà, đến hổ cũng hóa thành mèo. Hắn có cái gì thì cháu cũng đào ra trả lại bác hết!
Ừm, ban nãy mình cũng không đánh cậu ta, bắt cậu ta cũng là do đám cảnh sát kia làm, chắc là không liên quan tới mình.
Sau khi vội vàng an ủi bản thân trong lòng, đội trưởng Ngô cất điện thoại, xoa mặt mình, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, khó coi.
Lý Hạo móc điện thoại của mình từ trong túi áo ra, giơ lên trước mặt bọn chúng.
Cậu gọi cho ai?
Còn nói trà Long Tỉnh Tây Hồ nhà ông khó uống! Mẹ mày!
Trong lòng ông chủ Trần vui mừng sung sướng, chửi rủa ầm lên, tức giận nói:
Không phải mày thích uống hồng trà sao? Ông sẽ mua cả tủ hồng trà gửi đến cục cảnh sát cho mày uống chán thì thôi!
Đội trưởng Ngô vừa thấy điện thoại của Cục trưởng phân cục của bọn họ, sắc mặt lập tức thay đổi, trong lòng càng thêm dự cảm không lành. Thế nhưng anh ta cũng không thể không nghe điện thoại.
Nhóc con cậu đang ở đâu?
Ông chủ Trần lúc này đã to gan hơn. Ông ta đứng đằng sau, cười lạnh một tiếng, phản pháo lại câu nói ban nãy của Lý Hạ5o:
Chẳng phải chứng cứ ở đầy dưới đất đây sao?
Các đồng chí cảnh sát, các cậu phải làm chủ cho bọn tôi!
Đội trưởng Ngô giận dữ quát lên một tiếng, sau đó vặn hai bàn tay. Mấy tên cảnh sát còn lại lập tức rục rịch chạy về phía anh ta.
Khoan đã!
Lý Hạo mặt tỉnh bơ, thản nhiên nói.
Ha6 ha, chứng cứ?
Thế nhưng, ngay khi mấy viên cảnh sát đang tóm tay Lý Hạo, điện thoại di động ở trong túi áo của đội trưởng Ngô đột nhiên đổ chuông.
Alo! Cục trưởng ạ, có chuyện gì vậy?
Giọng nói trong trẻo của Trác Yến Vũ từ đầu dây bên kia truyền ra, rồi sau đó là loạt tiếng
tút
gác máy.
Ranh con, mày bật điện thoại từ lúc nào?
Đội trưởng Ngô vung tay lên, xoay người đi ra cửa.
Đội trưởng Ngô, ngọc, nhớ kĩ ngọc của chúng tôi nhé!
Đội trưởng Ngô gật đầu, vỗ vỗ tay ông chủ Trần, ý là bảo ông ta yên tâm.
Thiên vị mười mươi như thế, không tốt lắm đâu?
Đội trưởng Ngô không thể hiểu sao vô duyên vô cớ sếp mình lại cáu như vậy. Anh ta hạ giọng nói:
Là ông chủ trong hẻm Ngọa Long xảy ra chút chuyện nên em dẫn mấy anh em qua đó.
Đừng nói mấy cậu chuẩn bị bắt một thanh niên trẻ tuổi đấy nhé?!
Dừng tay!
Thế nhưng đội trưởng Ngô ở sau lưng ông ta quát lớn. Rồi sau đó ông ta cảm thấy trời đất như rung chuyển, hóa ra ông ta bị đội trưởng Ngô xô ngã ra đất.
Ha ha, anh Lý Hạo, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.