Chương 96: Tôi phải tố cáo


Cũng khó trách bọn họ sợ hãi như vậy.

Ngay cả sáu, bảy người lực lưỡng như vậy còn bị Lý Hạo quật ngã trong giây 8lát. Mấy lão già chân yếu tay mềm như họ làm sao chịu nổi Lý Hạo hành hạ cơ chứ?

Bọn họ không sợ hãi sao được? <3br>
E rằng Lý Hạo chỉ động một đầu ngón tay thôi, cái mạng già của bọn họ sẽ khó giữ!
Ông chủ Trần cuống quýt, vội vàng giải thích bất chấp:
Cậu xem, những người này đều là bảo vệ ở đây. Ban nãy cậu đột nhiên phá cửa xông vào, thế nên bọn họ mới nghĩ cậu là người xấu rồi động thủ với cậu thôi!


Là như vậy à?

Lý Hạo bĩu môi, rồi sau đó chỉ tay về phía người đang đứng sau lưng ông ta, nói:
Nhưng rõ ràng là hai người các ông sai bọn họ xông lên đánh tôi còn gì!


Đừng nói là các ông đã báo cảnh sát, rồi sau đó đợi họ đến đây chứ?

Lúc đó ông chủ Trần đang mải nhìn Lý Hạo, không nói câu nào. Đột nhiên bất thình lình bị hỏi như vậy, ông đáp.

Ừ, mà hả?!


Không có, không có! Tuyệt đối không có!

Ông chủ Trần và ông chủ Vương đằng sau đều thấy rùng mình. Hai người liền lập tức lắc đầu như trống bỏi, thề thốt phủ nhận:
Nhất định là cậu nghe lầm rồi.


Vậy các người tìm tôi thật sự không có chuyện gì sao?

Lý Hạo khai bọn họ làm ăn phi pháp?
Ha ha!
Muốn khai gì cũng phải có người quan tâm mới được chứ!
Bỗng nhiên, tiếng còi xe cảnh sát từ bên ngoài vọng lại, phá vỡ màn đêm yên tĩnh trong hẻm Ngọa Long!

Ơ? Hình như tiếng còi xe cảnh sát.

Lý Hạo đứng dậy, nghi ngờ quay sang chỗ bọn ông chủ Trần:
Các ông báo cảnh sát à?

Bọn họ buôn bán, săn ngọc vốn dĩ đã là việc vi phạm pháp luật. Nếu không đút lót các sếp lớn cho tốt thì đã sớm bị tịch thu tài sản từ lâu. Người ở chỗ phân cục đều là người quen của ông ta. Giờ chỉ cần chờ cảnh sát đến đây, để xem Lý Hạo còn tung hoành ra sao!
Dù cậu ta đánh thắng được, chẳng lẽ dám đánh cả cảnh sát?
Nghĩ đến đấy, gương mặt ông chủ Trần lập tức miễn cưỡng cười tươi, mở miệng nói:
Hiểu lầm, chàng trai trẻ, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!


Đúng vậy, đúng vậy!

Bên ngoài bọn họ tuy gật đầu, nhưng bên trong lại âm thầm cười mỉa.
Bóc lịch?
Đội trưởng Ngô liền đỡ ông ta dậy, rồi sau đó vung tay lên, bảo mấy tên cảnh sát cấp dưới vây lấy Lý Hạo trước, sau đó mới mở miệng hỏi:
Đã xảy ra chuyện gì?


Đội trưởng Ngô, thằng ranh này quả thực coi trời bằng vung!

Đến đây, ông ta đã có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay vào đống hỗn độn xung quanh, cất tiếng:
Nó phá cửa nhà tôi, không cần biết đúng sai đã đập phá quán tôi, lại còn đánh nhân viên chỗ tôi bị thương nữa. Thật đáng sợ! Đội trưởng Ngô, cậu nhất định phải bắt nó chịu sự trừng trị của pháp luật!

Lý Hạo đứng nghiêm nghị, chưa từ bỏ ý định thăm dò.

Có, nhưng cậu cứ ngồi xuống làm chén trà trước đã.

Ông ta nhìn Lý Hạo lúc này cũng không có vẻ gì là tức giận, bạo gan hơn một chút, lấy mấy cái ghế còn sót lại mời Lý Hạo ngồi, bưng chén trà tới rồi nói:
Không dám dối cậu, cậu cắt được nhiều ngọc quý như vậy, mang lại cho chúng tôi tiếng tăm lẫy lừng. Chúng tôi đều đang bàn bạc xem phải cảm tạ cậu như thế nào đây!


Người trẻ tuổi đúng là khờ dại. Cho dù đánh đấm có giỏi cỡ nào, thì hiểu biết xã hội vẫn còn kém xa!

Ông ta cúi đầu, trong lòng đầy oán giận, ngẫm nghĩ.

U…


Đội trưởng Ngô, đội trưởng Ngô, cậu phải làm chủ cho tôi!

Nhìn là biết đội trưởng Ngô là người quen của ông ta. Vừa nhìn thấy hắn, ông ta liền đứng ngay cửa bật khóc, nước mắt nước mũi giàn dụa, vừa nấc vừa kêu thảm cứ như mẹ ruột chết không bằng, tiếng khóc não nề nghe mà bi ai.

Làm sao vậy?

Có ai lấy trà Long Tỉnh đi so với hồng trà không?!

Đợi lát nữa cảnh sát tới đây, rồi đem nhốt thằng này lại. Sau đó dội cho nó mười bình hồng trà xem nó còn bảo hồng trà ngon nữa không!

Ông ta tức giận đến mức tay run lên, trong lòng thầm nghĩ.
Lý Hạo buông chén trà, bĩu môi nói:
So với hồng trà và trà hoa nhài bình thường tôi hay uống, trà này đúng là khó uống hơn nhiều.

Bị thần kinh à?
Đây là trà Long Tỉnh thượng hạng đó!
Thời gian chầm chậm trôi đi. Cứ một phút trôi qua, trong lòng đám ông chủ Trần lại vui thêm một bậc.
Ông ta đang đợi, các ông chủ của các cửa hàng khác cũng đang đợi.
Đợi các đồng chí cảnh sát nhân dân vĩ đại đến, bắt lấy tên xấc xược này, đòi lại công bằng cho bọn họ!

Ông chủ, đừng hoảng. T9ôi báo cảnh sát rồi. Chúng ta bám trụ thêm lát nữa, đợi lát cảnh sát đến, đâu sẽ vào đó thôi.

Một lão già ở phí6a sau ông chủ Trần tiến đến, thì thầm bên tai ông ta.
Ông chủ Trần nghe thấy thế, trong lòng cũng yên tâm phần n5ào.
Ông ta đáp một tiếng theo bản năng, sau đó chợt giật thót trong lòng, lùi lại mấy bước, lắc đầu như trống bỏi, phủ nhận:
Sao có thể chứ! Đều là hiểu lầm cả, chúng tôi báo cớm làm gì?


Đúng vậy! Mấy ông mới là người không thể báo cảnh sát!

Lý Hạo cũng gật đầu nói:
Chỗ các ông còn đang săn ngọc ngầm phi pháp. Nếu báo cảnh sát thì tôi sẽ khai ra. Đến lúc đó các ông đều ngồi bóc lịch thôi.

Bọn họ sao có thể bóc lịch?
Lẽ nào hội cảnh sát lại không biết chuyện có mật thất dưới lòng đất chuyên để săn ngọc thạch?
Chẳng qua là ông ta đã thu xếp đút lót đâu vào đấy rồi, cho nên mấy ông cán bộ mới mắt nhắm mắt mở cho qua thôi!

Hiểu lầm?

Lý Hạo nhướng mày, chỉ vào một tên trong nhóm còn đang nằm rên rỉ dưới đất, đứng lên không nổi, nói:
Dưới đất đều là chứng cớ, hiểu lầm cái gì?


Thật sự hiểu lầm mà!

Trán ông chủ Trần toát mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ:
Ngay cả trà Long Tỉnh Tây Hồ cũng chê, chẳng lẽ ngày thường mày toàn uống trà Đại Hồng Bào thượng hạng chắc?

Chính lời nói tiếp theo của Lý Hạo mới khiến ông ta tăng xông, ngất ngay tại chỗ mất.

Thì ra trà Long Tỉnh Tây Hồ khó uống vậy à?


Ồ, mấy ông khách sáo quá!

Lý Hạo nhẹ nhàng nhấp chén nước chè, tức thì mặt mày biến sắc. Phụt một cái, nước trà từ miệng Lý Hạo phun ra. Cậu nhíu mày nói:
Trà gì thế này, khó uống như vậy!


Ui, trà này chỗ tôi là trà Long Tỉnh, sản vật của tỉnh Tây Hồ năm nay. Sao, không vừa miệng cậu à?


Ha ha, thằng súc sinh, cho mày chừa cái tội ngông cuồng!

Mặt bọn họ mừng lên như điên dại, quay qua quát lại Lý Hạo.
Thấy mấy tay cảnh sát đang bước nhanh tới, cuối cùng bọn họ cũng được xả cơn giận!

Ngọc, còn cả ngọc quý nữa!


Nhìn thấy ông chủ đang nhập tâm khóc lóc kể lể, quên mất chuyện ngọc quý; mấy ông chủ phía sau vội vàng thấp giọng nhắc nhở.

Đùa à! Chẳng qua cũng chỉ là đập phá cửa hàng của ông chủ Trần, liên quan gì đến tôi?

Chủ yếu là muốn đòi lại ngọc hiếm chứ gì?


Ôi, đúng rồi!


Ông chủ Trần liên tục gật đầu nói:
Nó còn lấy bảo ngọc từ cửa hàng của chúng tôi, trị giá mấy triệu tệ lận!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Vua Mua Sắm Tam Giới.