Chương 95: Nói! có phải là có đĩa bay không?
-
Vua Mua Sắm Tam Giới
- Mộc Tử Hạc
- 1510 chữ
- 2021-12-31 04:46:35
Đâu phải chuyện tốt gì, thế mà cậu ta còn chủ động quay lại?!
Đám người ông chủ Trần lúc này đều không biết nên khóc hay8 nên cười nữa. Bọn họ đều thấy dù tên nhóc này có bản lĩnh giám định ngọc vô cùng kì diệu, thế nhưng hình như đầu óc lại có chú3t vấn đề thì phải.
Thằng ranh này đúng là một tên không có mắt.
Nếu so sánh với tên cầm đầu, Lý Hạo gầy yếu chỉ như một cây gậy trúc. Không ai nghĩ rằng cậu là đối thủ của tên vạm vỡ đó.
Thằng nhãi, mày muốn chết!
Tên lực lưỡng cầm đầu gào lên một tiếng, bẻ khớp hai nắm đấm của mình phát ra tiếng lạo rạo như rang đậu, thân hình lù lù như gò núi lao về phía Lý Hạo.
Trong lúc tấn công, thân thể con người sẽ được vận dụng tối đa, cái tự nhiên nhất chính là dùng nắm đấm và chân. Thế nhưng, đòn đánh sắc bén nhất, sát thương mạnh nhất mà không ai ngờ tới chính là gập khuỷu tay và co gối.
Mà vị trí dưới cằm cũng nối liền với dây thần kinh, chỉ một đòn mạnh vào đó cũng có thể khiến người ta ngất đi. Giống như trong trận đấu quyền anh, các võ sĩ cũng đều tận lực nghĩ cách đánh vào dưới cằm của đối thủ. Một khi đánh trúng sẽ làm cho tiểu não đối thủ bị tê liệt trong chốc lát, thị giác không nhìn được gì.
Thằng ngu hay thích đùa này!
Mày coi bọn tao là cái gì vậy?!
Anh giai đừng xúc động quá!
Lý Hạo ra vẻ hoảng hốt, cuống quýt xua tay, sợ hãi nói:
Có chuyện gì thì từ từ nói nhé! Quyền cước không có mắt, ngộ nhỡ tôi làm ông anh bị thương thì biết làm thế nào?
Nhưng cái tên to con này cứ cố tình không nghe. Đây chẳng qua là Lý Hạo bất đắc dĩ thôi.
Lên! Xông lên hết cho tao!
Còn bụng dưới mềm yếu là chỗ hiểm, về điểm này thì không cần nói nhiều.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bị Lý Hạo tấn công chớp nhoáng, nháy mắt tên to con đó đã mất đi sức chiến đấu. Cậu thuận tay túm quần áo hắn nhấc lên, nhẹ nhàng tựa như nâng vũ khí.
Trên đời có loại người không biết xấu hổ như vậy sao?!
Cho dù mày có đồng ý, bọn tao đây cũng đếch thèm ngủ với mày đâu!
A!
Đã nhận tiền thì phải làm việc cho người ta. Đám to con nhìn nhau. Tuy bọn họ ngu si tứ chi phát triển không hiểu nổi vì sao trong thân thể mỏng manh của Lý Hạo lại chứa đựng sức mạnh to lớn đến thế, nhưng thấy bên mình chiếm ưu thế về nhân số, bọn họ vẫn không hề do dự xông tới.
Hai cú đấm một to một nhỏ thấy rõ đập vào nhau, phát ra thứ âm thanh trầm đục khiến tim người khác run lên. Chỉ bằng âm thanh thôi cũng có thể biết được sức mạnh khủng khiếp giữa hai bên khiến người ta kinh ngạc nhường nào.
Lý Hạo lại dám liều mạng lao vào đánh nhau với tên to con đó. Một tên loắt choắt lại dám đấu quyền với một tên to cao đen hôi.
Thậm chí hai, ba Lý Hạo cùng hợp sức cũng nhất định không thể đánh lại hắn.
Crốp!
What the fuck?
Cắt hết ngọc quý của bọn tao, lại còn gọi bọn tao là đám già đầu, còn đòi gái đẹp mới chịu ngủ lại?!
Đúng là thằng ngu!
Nhìn thấy Lý Hạo chết đến nơi rồi mà vẫn làm trò, phía bên ông chủ Trần trong lòng đã có nhận định riêng về cậu.
Thế nhưng sau đó, một chuyện không thể tin nổi đã xảy ra.
Một âm thanh trầm đục vang lên, đám ông chủ Trần kinh ngạc nhìn những gì diễn ra trước mắt, bất tri bất giác đã giương mồm chữ
O
hết lượt!
Lý Hạo ra vẻ vô tội nhìn bọn họ, cất lời nói:
Việc này không thể trách tôi được, tôi đã nhắc nhở hắn từ trước rồi!
Nhìn đi, trước đó cậu đã có ý tốt nhắc nhở thằng cha này rồi. Cậu lương thiện đến thế còn gì!
Ông chủ Trần có chút sợ hãi lùi về phía sau vài bước, gào thét sai những tên còn lại xông lên hết một lượt!
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt vô tội của Lý Hạo, ý thức được chỉ sợ tên này tầm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi. Cậu ta quay về không phải do đầu óc có vấn đề mà là cố tình đến tìm bọn họ.
Không đi thì làm gì? Lẽ nào vì tôi cắt được nhiều ngọc quý như vậy cho nên mấy người muốn thưởng tôi, bảo tôi ngủ lại đây?
Lý Hạo ra vẻ trầm ngâm vuốt cằm, cất giọng nói:
Thôi bỏ đi, các ông đều già đầu rồi, tôi không có hứng thú đâu. Nếu có mấy em chân dài ở đây thì tôi còn có thể cân nhắc một chút.
Răng rắc!
Có thể nghe thấy tiếng xương cốt bị bẻ gẫy vang lên rõ ràng như thế nào. Sau đó gương mặt phương phi của tên vạm vỡ kia dần dần chuyển sang sắc đỏ.
Thế nhưng thứ Lý Hạo muốn, chính là khiến bọn họ sửng sốt trong giây lát.
Chỉ thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, cậu đá một cú, cả người như sắp lao ra khỏi trận, thoắt cái trúng lồng ngực một tên. Còn chưa đợi tên kia kịp phản ứng, cậu đã gập khuỷu tay và co đầu gối nện lia lịa vào dưới cằm cũng như bụng tên đó.
Ô kìa! Có đĩa bay!
Lý Hạo vẫn nhìn bọn chúng lao tới, bỗng nhiên chỉ tay lên trời, ra vẻ như thật mà hét lớn.
Thời buổi nào rồi mà còn dùng cái chiêu này?
Hơn nữa trên đầu còn có mái che, nhìn thấy đĩa bay bằng niềm tin à?
Xông lên! Bắt lấy nó cho tao, đánh cho nó một trận rồi tính!
Không chỉ ông chủ Trần tức giận, mà mấy tên khác trong nhóm cố ra vẻ điềm tĩnh cũng hoàn toàn cáu giận.
Trong phút chốc, trừ tiếng gào thét bi thảm của tên to con kia ra thì nơi này chỉ còn lại sự yên lặng bao trùm. Tất cả mọi người đều ngây ra, một câu cũng không thốt lên được.
Ực...
Người bình thường, nếu phát hiện ra mưu đồ của bọn họ và còn tẩu thoát thành công, chắc chắn sau này9 sẽ không bao giờ dám đến hẻm Ngọa Long nữa.
Sao cậu ta còn muốn chui đầu vào rọ?
Ồ, sao các vị không nói gì h6ết vậy?
Nhìn thấy bọn họ chỉ biết đứng ngây ngốc nhìn mình, hình như Lý Hạo hơi phát cáu, giục:
Tôi bận lắm mấy ông ơ5i. Mấy ông phái nhiều người tìm tôi như thế là có việc gì? Nếu không có chuyện gì thì tôi về nhé!
Không biết ai nuốt vội một ngụm nước miếng, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Ông xem đi, ông xem đi! Tôi nói quyền cước không có mắt mà!
A!!
Tên to con kia bỗng nhiên như biến thành con gấu bị thương, điên cuồng hét lên như xé gan xé ruột, thân hình hơn trăm gần trăm rưỡi cân nặng nề ngã về phía sau, hất đổ liên tiếp mấy cái bàn, đến khi đụng vào tường mới chịu dừng lại. Hắn đau đớn ôm vết thương trên tay mình, điên cuồng lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Ố ồ ô!
Tên vạm vỡ này cỡ tầm gần trăm rưỡi cân. Lý Hạo cầm hắn như cầm cây gậy kim cô cỡ bự, vung chân vung tay tạo ra những âm thanh trầm trầm xé gió. Trong trận quần chiến, côn bổng bao giờ cũng là vũ khí hiệu quả nhất. Lý Hạo nâng to con đã hôn mê kia lên, lao vào đám người như con sói lao vào giữa bầy cừu, đánh bay toàn bộ những người đang vây cậu ra ngoài hệt như cuồng phong quét sạch lá vàng.
Mấy tên kia có vẻ hơi sửng sốt, càng thêm phẫn nộ mà tiến tới.
Đĩa bay?
Trong lòng bọn ông chủ Trần có chút bội phục dũng khí của Lý Hạo.
Bọn họ đều nghĩ như vậy.
Kẻ ngu ngốc, có đôi khi trên người vẫn có vài điểm khiến người khác kính nể, ví như - không biết sợ người khác là gì!
Thế nhưng ngay sau đó, kết quả của việc liều mạng đánh đấm lại khiến bọn họ hoài nghi đời người.
Đi? Mày còn muốn đi?
Đám người ông chủ Trần cười khẩy một tiếng, chẳng muốn nghĩ thêm là rốt cuộc đầu óc Lý Hạo có vấn đề hay có điểm nào bất thường không. Dù sao cậu ta cũng quay trở lại rồi, chẳng phải là rất đúng lúc sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.