Chương 125: Phiên ngoại tám
-
Xem Em Thu Phục Anh Như Thế Nào
- Bạo Táo Đích Bàng Giải
- 3725 chữ
- 2020-05-09 01:11:02
Số từ: 3722
Nguồn:Cung Quảng Hằng
Khi năm thứ hai đại học kết thúc, năm thứ ba bắt đầu vào kì nghỉ hè, bạn học Trần Ngư cuối cùng đã đủ hai mươi tuổi.
Vẫn luôn mong chờ đến ngày đủ tuổi kết hôn, cùng ngày Trần Ngư vội kéo Lâu Minh đi lĩnh chứng.
Cùng ngày, biết được tin tức, người nhà họ Trần như phát điên, vội vã chạy về nhà.
Con đi lĩnh chứng sao không nói trước với mọi người?
Thị trưởng Trần nóng nảy.
Con nói từ sớm rồi mà!
Trần Ngư thấy thị trưởng Trần nóng nảy thì khó hiểu.
Con nói lúc nào?
Thị trưởng Trần nói xong thì quay đầu nhìn bà xã và con trai lớn, chẳng lẽ sáng sớm hôm nay ông ra khỏi nhà quá vội, không nghe thấy.
Mẹ Trần và anh trai Trần cũng mờ tịt, lắc đầu.
Hơn một năm trước á.
Trần Ngư giải thích
Hôm anh Ba lần đầu tiên đến nhà mình, con đã nói là đến khi nào con đủ tuổi thì chúng con sẽ kết hôn mà.
Nhưng …
Thị trưởng Trần che ngực, cảm thấy trong lòng mình đang rỉ máu, hòn ngọc quý trên tay ông, ông còn chưa cưng nựng đủ đâu, vậy mà con bé lại quay tròn rồi lăn vào tay kẻ khác rồi sao?
Phải, đúng là con nói muốn cùng Lâu Minh kết hôn, nhưng một năm qua đi ai mà nhớ được chứ. Ít nhất khi đến tuổi kết hôn thì con cũng phải thông báo một tiếng chứ.
Còn thằng nhóc Lâu Minh kia, lúc trước cậu nói thế nào, nói rằng khi kết hôn nhất định phải hỏi ý kiến của ông, kết quả thì sao, im hơi lặng tiếng mà đi lĩnh chứng luôn rồi.
Đúng thế, tuy rằng hơn một năm qua, ông cũng có vài phần thưởng thức với cậu ta, nhưng mà cậu ta cũng không thể như vậy a.
Thị trưởng Trần càng nghĩ càng uất ức, móc di động ra gọi điện cho Lâu Minh, hỏi
Việc lớn như vậy mà cậu không nói một tiếng với tôi, cậu nghĩ được sao?
Lâu Minh đang cùng ba mẹ báo cáo thân phận mới kết hôn của mình, trong bầu không khí tràn ngập vui sướng của nhà họ Lâu, bình tĩnh nói
Con đã gọi điện cho bác, nhưng mà lúc ấy hình như bác đang họp.
…
Thị trưởng Trần nghẹn, trong lòng vẫn không thể cân bằng
Thế cậu không biết chờ điện thoại kết nối được, nói một tiếng rồi hãy đi lĩnh chứng được sao?
Ba …
Lâu Minh bắt đầu đổi xưng hô.
Ba, ngực thị trưởng Trần đau xót, cho dù cậu có nhanh mồm nhanh miệng đến mấy, ông cũng chẳng thấy vui gì cả.
Thi Thi rất vui, con cũng rất vui.
Lâu Minh nhìn thoáng qua ba mẹ mình, hai người hình như còn vui vẻ gấp mấy lần.
Nhưng mà ta không vui! Thị trưởng Trần rất muốn hét lên một câu như thế.
Con sẽ yêu cô ấy hơn ba.
Lâu Minh bảo đảm
Cái rắm, trên thế giới này có người nào lại yêu con gái hơn là người cha hay không.
Thị trưởng Trần buồn bực cúp điện thoại, nhìn lướt qua bà xã và con trai, thở dài một hơi. Đương nhiên ông biết cuộc gọi điện thoại này chỉ để ông bộc phát cảm xúc mà thôi, mấy người còn có thể thay đổi được gì, đó là chuyện không thể. Ông hiểu Lâu Minh là người như thế nào, tuy vừa rồi ông mắng cậu ta một trận nhưng việc kết hôn này, trăm phần trăm là do con gái nhà mình đầu têu.
Thị trưởng Trần đoán không sai, đi lĩnh chứng là do Trần Ngư khởi xướng.
không phải là Lâu Minh không nghĩ đến việc đi đến nhà họ Trần cầu hôn trước, nhưng thái độ người nhà họ Trần luyến tiếc Trần Ngư quá mức rõ ràng, Lâu Minh sợ mình mà đến nhà cầu hôn thì sẽ bị cha con nhà họ Trần mắng anh là cầm thú.
Con gái/em gái tôi còn chưa đủ tuổi đâu mà cậu dám đến cầu hôn rồi???
Lâu Minh cũng tự thấy nếu anh có một mụn con gái như thế thì cũng sẽ luyến tiếc, vì thế anh vẫn luôn kiềm chế, tính toán chờ qua sinh nhật hai mươi của Trần Ngư sẽ tìm một thời gian thích hợp để đến nhà họ Trần cầu hôn. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến chính là, khi anh đang bắt đầu thực hiện kế hoạch thì Trần Ngư trực tiếp cầm hộ khẩu đến kéo anh đi Cục Dân Chính.
Đến nỗi bạn hỏi vì sao Trần Ngư có thể dễ dàng kéo Lâu Minh đi Cục Dân Chính như thế, cái này … không phải là chuyện quá rõ sao, sao Lâu Minh lại không muốn cơ chứ.
Nhưng anh vẫn nhớ những gì mình đã hứa, trước khi xuất phát anh nói với Trần Ngư phải đến nhà họ Trần xin phép. Kết quả không khéo chính là, thị trưởng Trần và anh trai Trần Dương thì đi làm, sáng sớm hôm nay mẹ Trần cũng không biết là vội vàng chuyện gì mà đi ra ngoài, ở nhà chẳng có người nào.
Lâu Minh cũng biết điều, gọi điện thoại cho từng người. Kết quả: thị trưởng Trần bận họp, anh trai Trần Dương bận làm nhiệm vụ, mẹ Trần để chế độ im lặng không bắt máy.
Trùng hợp như vậy?
Nhưng kết hôn là chuyện lớn, dù sao cũng phải thông báo một tiếng mới phải phép, vì vậy, khi Lâu Minh vẫn còn đang cầm số xếp hàng ở Cục Dân Chính vẫn luôn bấm điện thoại liên tục, thậm chí còn nói với Hà Thất cho từng người đi tìm người nhà họ Trần để thông báo.
Chỉ đáng tiếc chính là, cho đến khi đến lượt của anh và Trần Ngư, người nhà họ Trần chẳng có người nào gọi điện đến ngăn cản, vì thế Lâu Minh yên tâm thoải mái cùng Trần Ngư đi lĩnh chứng.
anh đã rất nỗ lực, thực sự đó, liên tục thử ba lần đều không thành công, đây có thể xem như là ý trời hay không.
Nhưng Lâu Minh không biết rằng, Hà Thất đi cùng với anh khi thấy hai người lĩnh chứng xong mới bổ sung mệnh lệnh trong nhóm chat trợ lý.
Hà Thất: Việc lớn đã xong, có thể hành động.
Lúc tin nhắn này được gửi đi, ba trợ lý lúc này mới ‘trăm cay nghìn đắng’ tìm được người nhà họ Trần, báo tình hình từ đầu đến cuối. Lúc này ba người nhà họ Trần mới vội vã chạy về.
Cho dù quá trình như thế nào, con gái cuối cùng cũng đã gả ra ngoài. Vui mừng chính là con gái vẫn ở trong khu tập thể, cách nhà không xa, cũng coi như có chút an ủi. Thị trưởng Trần nghĩ ngợi, sau đó cả đêm tức ngực khó ngủ.
Trần Dương cũng tức giận a, nhưng anh không dám đi tìm Lâu Minh tính sổ, chỉ có thể buồn bực ở trong sân vận động chạy năm mươi vòng.
Bình tĩnh nhất chính là mẹ Trần, sau chút kinh ngạc ban đầu, bắt đầu kéo con gái bàn chuyện tổ chức hôn lễ.
Lấy gia cảnh của hai nhà Lâu, Trần, hôn lễ này phải có một thời gian vô cùng vô cùng lâu mới có thể lập kế hoạch hoàn hảo được. Nhưng phiền một nỗi là cô dâu chú rể rất nóng ruột được làm đám cưới, vì thế hôn lễ được ấn định vào tuần cuối cùng của tháng tám.
Những người có chút máu mặt trong giới quân chính (quân sự và chính trị), sau khi nhận được tin thì đều bắt đầu xem kế hoạch làm việc của mình. Hôn lễ này, có thời gian là phải tham dự, không có thời gian thì cũng phải sắp xếp mà tham dự.
(Bạn hỏi vì sao hôn lễ của một nhân viên chính phủ mà lại phức tạp như vậy sao, đó đương nhiên là vì tác giả đặt ra.)
So với mối quan hệ của cha mẹ hai bên thì khách khứa của cô dâu chú rể đơn giản hơn nhiều.
Lâu Minh chủ yếu mời các đồng sự ở Viện Khoa Học Quốc gia, một số chuyên gia và các giáo sư đã từng tham gia nghiên cứu với anh cùng với các đại sư trong giới huyền học mà đã từng bảo vệ anh trước khi anh gặp được Trần Ngư.
Khách mời của Trần Ngư thì đơn giản hơn nhiều, ngoài ba người bạn cùng phòng, cô cũng chỉ mời Lục Ninh, hai anh em Lương Quang, Lương Vũ, Tần Quan Hải và sư huynh Thiệu Kỳ.
Những người này tuy cũng có chút danh tiếng trong giới Thiên Sư, nhưng dựa vào địa vị xã hội và danh tiếng của những người khách do cha mẹ hai bên mời đến, đúng là vẫn kém hơn vài bậc.
Đương nhiên, nếu không tính đến bàn khách mời dưới âm phủ, thì cách nói này là hoàn toàn chính xác.
Vai chính trong hôn lễ đương nhiên là chú rể, cô dâu, mệt nhất cũng là chú rể cô dâu, Trần Ngư đi theo Lâu Minh mời rượu khách mời hai bên cha mẹ, mới đi được một nửa mà cô cảm thấy còn mệt hơn là việc đi bắt cương thi.
Trần Ngư mời khách không nhiều lắm, vì thế được sắp xếp ngồi chung một bàn, lại đều là những người trẻ tuổi, vì thế ăn uống khá thoải mái, trò chuyện cũng rất nhiệt tình.
Phỉ Phỉ, cậu nhìn xem đó có phải là hiệu trưởng trường chúng ta không.
Hàn Du hỏi Phương Phỉ Phỉ, hiệu trưởng đại học Đế Đô đó nha, bình thường ở trường học cũng chẳng mấy khi được gặp mặt.
Còn nữa, cậu nhìn bàn bên kia, toàn là chuyên gia nổi tiếng quốc tế không.
Phương Phỉ Phỉ nhỏ giọng nói
Hiệu trưởng của chúng ta cũng chỉ là thế hệ sau mà thôi.
Mọi người nhìn bên kia.
Lương Vũ cũng không khách sáo, chỉ về mấy bàn phía đông
Má ơi, hải lục không quân đều có đủ a! Nhìn quân hàm kìa, thượng tướng luôn đó.
Còn có phía kia.
Trương Oản Oản cũng gia nhập vào
Phó thị trưởng Đế Đô, thư ký Đảng ủy Đế Đô, cục trưởng cục cảnh sát Đế Đô, bộ trưởng Bộ tuyên truyền … Cũng may là tớ xem thời sự nhiều, không thì chẳng nhận ra được.
Mấy người vừa nói vừa căng thẳng liếc nhau, hôn lễ của Thi Thi thật là quá cao cấp rồi.
Cái bàn trước chúng ta là?
Thiệu Kỳ chỉ về một bàn khách vô cùng giản dị ở phía trước.
Mọi người giương mắt lên nhìn, bắt đầu yên lặng phỏng đoán.
Bàn bên đó không có người mặc quân trang oai phong, cũng không có người nào quen mặt thường thấy trên tivi như giới chính trị. Nhưng nếu bạn nói mấy người đó không có địa vị gì thì không có khả năng. Bàn của họ chính là bàn phía trên nhất, đó chính là vị trí của khách quý đó. Khi chủ nhà đi kính rượu, chính mấy người họ đã thấy thị trưởng Trần và bộ trưởng Lâu đến đó đầu tiên, mà thái độ còn vô cùng khách khí.
Địa vị của những người khách này có thể làm cho mọi người suy nghĩ sâu xa. Nhưng dù nghĩ thế nào, mọi người đều biết những người này đều là những nhân vật lớn.
So với bàn đó, tớ càng tò mò về một bàn khách khác hơn.
Hàn Du nói
Thị trưởng Đế Đô cùng bộ trưởng Lâu mời khách mà không thèm đến luôn?
Mọi người đều chuyển tầm mắt, quả nhiên bên cạnh bàn khách kia còn có một bàn khách trống.
Đúng thế, hoàn toàn không có khách mời nào ngồi, đồ ăn thức uống đã chuẩn bị đầy đủ, mà bàn còn được sắp xếp ở vị trí tốt nhất, vậy mà hoàn toàn không có khách mời nào ngồi.
Đúng ha.
Phương Phỉ Phỉ và Trương Mộc Oản cũng nghi hoặc.
Ba cô nàng vừa nói xong, mấy vị Thiên Sư trong giới huyền học đang ngồi đều có vẻ mặt kỳ quái.
Bàn trống, sao có thể là bàn trống, người của cõi trên đến ăn nên chỉ có thể như thế thôi.
Lương Quang ghé gần Lục Ninh nói nhỏ
không ngờ Trần Ngư có thể mời Đầu Trâu Mặt Ngựa đến tham dự hôn lễ.
Ừ
Lục Ninh cũng nhỏ giọng trả lời
Hai quỷ sai một đen một trắng kia chắc là Hắc Bạch Vô Thường rồi.
Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa có thể mời đến.
Thiệu Kỳ cũng nhỏ giọng góp vốn
Vậy mấy cậu nói trong hai phụ nữ kia có người nào là Mạnh Bà không?
Mọi người vừa nghe xong, đồng loạt quay lại nhìn.
Đừng nhìn nữa.
Tần Quan Hải nhắc nhở
Họ đang nhìn chúng ta kìa.
Mấy người nhanh chóng cúi đầu, một lúc sau mới liếc nhìn nhau, phát hiện trên mặt ai cũng hiện lên vẻ kinh hoàng.
Mấy anh có thấy bàn của Mao đại sư, mấy vị đại sư đều đứng ngồi không yên đấy sao.
Tần Quan Hải nhỏ giọng nhắc nhở.
Mọi người yên lặng gật đầu, xoa xoa mồ hôi lạnh, quyết định vẫn nên thành thật ngồi ăn gì đó đi là hơn.
Chàng thanh niên Ngô bưng một chén rượu đến trước mặt Đầu Trâu Mặt Ngựa
anh Ngưu, anh Mã, trước kia tiểu đệ đã đắc tội các anh, nay tôi xin bồi tội.
Đâu có, đâu có.
Cậu khách khí rồi.
Đầu Trâu Mặt Ngựa khách khí cầm ly rượu lên, mẹ nó, bây giờ cậu ta là con rể của Diêm Vương, lại có quan hệ với đồ đệ mà Diêm Vương nhớ thương cả ngàn năm nay, giờ ai mà dám chọc cậu ta.
Chàng thanh niên Ngô uống xong ly rượu thì mỹ mãn ngồi xuống, xem như đã hóa giải thù hận với Đầu Trâu Mặt Ngựa. Ông quay đầu vui vẻ định nói chuyện với Miêu Miêu thì thấy ánh mắt Miêu Miêu nhìn chằm chằm về bàn khách phía Tây.
Chàng thanh niên Ngô thìn theo, liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay bóng người quen thuộc.
Lục Ninh.
Chàng thanh niên Ngô biết nhà họ Lục, khi ở núi Kỳ Liên, Lục Ninh thường đến tìm Trần Ngư làm ông nhớ rõ cậu thanh niên có vài phần thông minh này.
Trong lòng ông, một mặt vì đứa nhỏ này có quan hệ với Miêu Miêu mà chú ý thêm mấy phần, mặt khác lại vì sự tồn tại của đứa nhỏ thấy mà khó chịu trong lòng, đó là bằng chứng chứng minh ông đã bỏ qua Miêu Miêu a.
May là bây giờ đã tốt rồi, cuối cùng Miêu Miêu vẫn ở bên cạnh ông.
Em có muốn qua gặp cậu ấy không?
Chàng thanh niên Ngô ân cần hỏi.
không cần.
Miêu Miêu quay đầu
Tôi chỉ muốn nhìn đứa cháu trai mà tôi không có duyên này lớn lên như thế nào thôi.
Lúc trước, khi Lục Ninh sắp sinh ra, Miêu Miêu đến núi Thanh Mang để phong ấn Hạn Bạt rồi không trở về, nên dĩ nhiên là chưa bao giờ được gặp Lục Ninh.
Đứa nhỏ này có tư chất rất khá, sau này sẽ có thành tựu trong giới huyền học.
Chàng thanh niên Ngô nói.
Tư chất tốt hơn ba của nó một chút, lớn lên cũng đẹp trai hơn ba nó.
Miêu Miêu nói
Lúc trước, khi tôi nhặt được Tiểu Giang, chỉ nghĩ nuôi nó lớn lên trắng trẻo, mập mạp, không ngờ là bây giờ nó đã có con trai lớn thế này rồi.
Nhặt … nhặt được?
Chàng thanh niên Ngô choáng váng.
Miêu Miêu thấy phản ứng của chàng thanh niên Ngô thì lập tức hiểu được, anh chàng ngốc này đến bây giờ vẫn còn nghĩ là mình đã gả chồng, lập tức cảm thấy giận dỗi. Sắc mặt biến đổi, không thèm để ý người nào đó.
Miêu Miêu, Miêu Miêu, ha ha ha …
Chàng thanh niên Ngô cười ngây ngô, không nao núng ghé sát vào người Miêu Miêu.
Chàng thanh niên Ngô không biết việc này, trước đây, khi ông nghe Miêu Miêu đã lập gia đình có một con trai thì lập tức mất hết cả can đảm. đã nhiều năm như vậy, ông cũng không có can đảm suy nghĩ sâu về chuyện này nên cũng chẳng đi hỏi thăm. Bây giờ bất chợt biết được sự thật, trong lòng vừa vô cùng hài lòng lại cũng rất tiếc hận.
Trước đây Miêu Miêu không kết hôn, có phải là vẫn luôn chờ đợi ông hay không, còn ông nhiều năm như vậy ông đã làm những gì, chàng thanh niên Ngô càng nghĩ càng hối hận.
Miêu Miêu, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.
Chàng thanh niên Ngô bảo đảm, cũng vì lúc trước ông đã rời đi một thời gian thật lâu nên mới tạo thành sự hiểu lầm làm người ta tiếc hận như vậy.
Lăn!
Miêu Miêu tức giận quát.
không lăn!
Da mặt dày là sở trường đặc biệt của chàng thanh niên Ngô.
không phải là anh vẫn luôn nghĩ tôi đã gả chồng hay sao? Vậy tôi về sẽ gả chồng cho anh coi.
Tốt quá, tốt quá, em gả cho anh đi.
Khụ …
Khụ khụ …
Hừ …
Trong giây lát, bàn tiệc liên tiếp vang lên tiếng nhắc nhở cố tình. Này, chú ý, mấy lời buồn nôn này có thể về nhà đóng cửa rồi hãy nói được không.
Câm miệng!
Miêu Miêu đỏ bừng mặt.
Đừng để ý mấy người bọn họ, mấy người đó đang ghen ghét với chúng ta đó!
Hiển nhiên là chàng thanh niên Ngô đã quên mình cũng đã từng có thái độ ghen ghét như thế.
Ngô Lễ a.
Diêm Vương cũng chịu không nổi.
Dạ, nhạc phụ đại nhân!
!!!
Diêm Vương bị cách xưng hô này làm cho hoảng sợ.
Vô sỉ!
không biết xấu hổ!
Khi nghe chàng thanh niên Ngô gọi, lần đầu tiên Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa có chung một suy nghĩ.
không phải cậu vẫn luôn hỏi làm thế nào để ta có thể gả Miêu Miêu cho cậu hay sao?
Diêm Vương vuốt râu hỏi.
Ngài đồng ý rồi?
Chàng thanh niên Ngô vui mừng nói.
Những người còn lại trên bàn cũng xúm xít ghé mắt nhìn.
Cậu đồng ý với ta một chuyện trước thì ta mới có thể đồng ý.
Diêm Vương nói.
Ngài nói đi!
Chàng thanh niên Ngô kích động.
Mười tám tầng địa ngục quá phức tạp, cậu có biện pháp nào xóa sạch được nó không?
Diêm Vương nghiêm trang nói.
Phụt …
Hắc …
Mọi người thực sự nhịn không được, gục mặt xuống đấm bàn cười to, ngay cả Mạnh Bà nãy giờ chỉ lo uống rượu cũng không nhịn được.
Mà lẫn bên trong khách mời, những người trong giới huyền học thấy cả bàn đè nặng âm khí đang cười thả ga như thế thì ai nấy cũng đều run sợ trong lòng.
Cẩn thận a, nếu kết giới bị phá vỡ, các vị lãnh đạo cao cấp của hai giới quân chính mà bị nhiễm âm khí thì quốc gia sẽ bị rung chuyển đó có được không?
Có chuyện gì mà mọi người vui vẻ vậy ạ?
Lúc này Trần Ngư và Lâu Minh cũng đến gần.
Lâu Minh biết đi một vòng mời rượu như vậy, Trần Ngư sẽ rất mệt nên vội vã kéo ghế ra để Trần Ngư ngồi xuống.
Em đói bụng rồi phải không, ăn miếng canh trước đi.
Lâu Minh múc một chén canh cho Trần Ngư.
Ông nội cô vừa mới cầu hôn với Diêm Vương đó.
Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa hết cười.
thật sao?
Trần Ngư ngạc nhiên nhìn chàng thanh niên Ngô
Thành công không ạ?
Lâu Minh cũng sững người, nhưng phản ứng của các vị ngồi đây hình như đâu phải chúc mừng mà ngược lại giống như đang xem náo nhiệt a.
Thành công.
Đầu Trâu Mặt Ngựa cũng cười to rồi nói
Nhưng có một điều kiện.
Vẻ mặt chàng thanh niên Ngô phiền muộn, Trần Ngư không hiểu ra sao
Điều kiện gì vậy ạ?
Dọn sạch mười tám tầng địa ngục.
nói xong, những người còn lại trên bàn lại cười ha ha.
Lâu Minh cũng chẳng biết nói gì mà nhìn sư phụ, mấy năm nay sư phụ cũng trở thành người biết gây khó dễ cho người khác rồi sao?
Dọn sạch thì dọn sạch, việc này có gì khó đâu?
Trần Ngư không hiểu hỏi.
Hả?? Mọi người khó hiểu nhìn Trần Ngư.
thì ông cứ tìm một chỗ khác, đem những hồn ma đó giam vào đó.
Trần Ngư nói đương nhiên
Vậy thì mười tám tầng địa ngục không phải là được dọn sạch rồi sao.
!!!!
Lâu Minh cười khẽ một tiếng, cảm thấy phu nhân nhà mình quả là thông minh tuyệt đỉnh.
Ha ha ha ha … Đúng thế.
Chàng thanh niên Ngô tức thì thay đổi nét mặt, ngửa mặt lên trời cười to
Miêu Miêu, em chờ nhé, chờ khi nào anh về dưới sẽ chuẩn bị ngay.
Lúc này, đến phiên những người khác của âm phủ ngây ngẩn cả người.
Này … mười tám tầng địa ngục phải chuyển nhà thật sao?
Hết trọn bộ!