Chương 1005: Quy mô lớn nhất


Hoắc Quan Thần chuẩn bị xong đề tài cuộc họp liền ngồi xe riêng đến tòa nhà bệnh viện tại trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.

Ở đâ8y, Cố Tường Văn bị kiểm soát chặt chẽ, chỉ có hai người đích thân chăm sóc là Trần Liệt và Diệp Tử Đàn, Diệp Tử Đàn chấp nhận làm y 3tá, có thể thấy bọn họ coi trọng Cố Tường Văn như thế nào.

Ngay cả nếu Thượng tướng Quý mắc bệnh cũng không đến lượt bác sĩ 9đứng đầu cả nước chỉ sau Trần Liệt là bác sĩ Diệp Tử Đàn làm y tá.
Hoắc Quan Thần đưa Cố Yên Nhiên xuống phía dưới tòa nhà bệnh viện, đến khoảng sân trống phía trước.
Trên khoảng trống rộng rãi chỉ có hai người Hoắc Quan Thần Và Cố Yên Nhiên đứng đó.
Ở bốn góc phía xa là thư ký đời sống và lính cảnh vệ của Hoắc Quan Thần đang đứng, hết sức cảnh giác trông coi bốn phía sân, không để những người không có nhiệm vụ lại gần.
Cố Yên Nhiên vừa cười vừa nói:
Cái này phải hỏi bác sĩ Trần và bác sĩ Diệp mới biết được.

Hai người đang chào hỏi thì Trần Liệt và Diệp Tử Đàn bước vào.

Chào thủ trưởng.
Hai người vội vã đứng nghiêm chào Hoắc Quan Thần.
Lúc Hoắc Quan Thần đến thăm Cố Tường Văn, vừa đúng lúc Cố6 Yên Nhiên cũng ở đây.
Bởi vì hôm nay đúng vào ngày cô ta đến thăm Cố Tường Văn một tuần một lần.
Ông ta dẫn theo ha5i người thư ký sinh hoạt bước vào, nhìn thấy Cố Yên Nhiên ở đây thì gật đầu với cô ta,
Cô Cố.


Cô Cố nghĩ như vậy làm chúng tôi cũng thấy hổ thẹn.
Hoắc Quan Thần hơi gật đầu, nhớ ra chuyện của Cố Niệm Chi, nói:
Cô Cố có thời gian không? Tôi có chút chuyện muốn nói với cô.


Đúng lúc hôm nay tôi không có việc gì, dành riêng thời gian đến thăm ba thôi.
Cố Yên Nhiên mỉm cười gật đầu,
Mời ngài nói.


Xin mời đi theo tôi.
Hoắc Quan Thần sẽ không nói trước mặt Trần Liệt và Diệp Tử Đàn.
Trên khoảng đất mênh mông như thế, Hoắc Quân Thần nhỏ giọng nói với Cố Yên Nhiên:
Cô Cố, chúng tôi mới nhận được thông báo, em gái cô là Cố Niệm Chi đã mất tích ở Đức.

Cố Yên Nhiên mở miệng
Hả
một tiếng lớn, ánh mắt hết sức ngỡ ngàng.

Ngài nói gì cơ? Ai mất tích ạ?
Cô ta ngơ ngác nhìn Hoắc Quan Thần, gần như không kịp phản ứng lại.
Cố Quan Thần thầm thở dài nhưng biểu cảm của ông ta vẫn rất điềm tĩnh, nói:
Ừ, tôi biết rồi. Các cậu nhất định phải dốc toàn bộ sức lực cứu chữa cho ông ấy, không tiếc bất cứ giá nào.

Cố Yên Nhiên ở bên cạnh nghe được, vừa cảm động, vừa bất an, nhỏ giọng nói:
Thủ… thủ trưởng Hoắc, bác sĩ Trần và bác sĩ Diệp đều rất tận tâm tận lực, là tình trạng của ba tôi quá tồi tệ, ông đừng trách bọn họ.

Hoắc Quan Thần có ấn tượng khá tốt với Cố Yên Nhiên. Cô ta đối với người khác rất phóng khoáng, lại giàu có, tuổi còn trẻ đã nắm giữ nhiều tài sản lớn, quan trọng là hiểu ý người khác, thái độ đối với bác sĩ và y tá thực sự rất lễ phép…
Cố Yên Nhiên nhận ra ông ta là Hoắc Quan Thần, ba của Hoắc Thiệu Hằng, Thượng tướng Bộ Quốc phòng, quân hàm còn cao hơn Hoắc Thiệu Hằng.
Cô ta thoải mái bước tới đưa tay ra, cười nói:
Ô? Hôm nay có ngọn gió nào đã đưa Thượng tướng Hoắc đến đây thế ạ? Đúng là rồng đến nhà tôm, vinh hạnh cho chúng tôi quá!

Vốn dĩ Hoắc Quan Thần không muốn bắt tay cô ta, nhưng bàn tay của đối phương đã giơ đến trước mặt ông ta, không bắt cũng không phải, ông ta liền khách sáo bắt tay một cái, nói:
Cô Cố khách sáo rồi, tôi đến xem bệnh tình của ba cô như thế nào rồi, lúc nào sẽ tỉnh lại?

Hoắc Quan Thần giơ tay lên,
Bác sĩ Trần, bác sĩ Diệp, chào hai người.

Ông ta đến trước giường bệnh của Cố Tường Văn quan sát tỉ mỉ một hồi, quay lại hỏi Trần Liệt đang đứng sau lưng:
Bác sĩ Trần, bao giờ thì ông Cố tỉnh lại?

Trần Liệt xua tay,
Thủ trưởng hỏi cái này thì làm khó tôi rồi. Ông ấy đã ở trong trạng thái người thực vật quá lâu, hơn nữa các chức năng cơ thể cũng suy thoái rất nhiều. Bây giờ tôi mới hồi phục được một chút chức năng cơ thể của ông ấy, phải nói chính xác là bao giờ ông ấy tỉnh lại thì thật ra tôi cũng không biết.

Ông ta biết Trần Liệt là bạn tốt của Hoắc Thiệu Hằng, ông ta lo Trần Liệt sẽ không sợ bị tổ chức kỷ luật mà ngấm ngầm thông báo việc này cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Quan Thần tuyệt đối không muốn chuyện của Cố Niệm Chi ảnh hướng đến nhiệm vụ ở nước ngoài của Hoắc Thiệu Hằng.
Cố Yên Nhiên thấy Hoắc Quan Thần không chịu nói ở đây, ánh mắt hơi chuyển, nói:
Mời ngài.


… Em gái của cô, Cố Niệm Chi.
Hoắc Quan Thần nói chậm lại, từng câu từng chữ, nhìn vào gương mặt bối rối của Cố Yên Nhiên, vô cùng thông cảm.

Cố Yên Nhiên nhắm mắt lại, đưa tay lên ôm miệng, lúc mở mắt ra thì đôi mắt đã đầy nước mắt, cô ta nghẹn ngào nói:
Hả? Sao lại mất tích?! Nó bé như thế, lại xinh đẹp, chẳng quen biết đường đi lối lại ở Đức, nếu rơi vào tay mấy kẻ biến thái thì tôi không dám tưởng tượng nó phải chịu đựng số phận như thế nào nữa…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.