Chương 1006: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 946 chữ
- 2022-02-17 03:34:41
Ông ta chưa từng nghe Hoắc Thiệu Hằng nói tới, hoàn toàn không nhắc tới một chữ nào.
Sao lại không thể?
Cố Yên Nhiên8 ngạc nhiên, sau đó bỗng hiểu ra,
Ông còn chưa biết sao? Tôi tưởng rằng Hoắc thiếu hoặc bác sĩ Trần đã nói cho ông biết rồi 3chứ!
Hoắc Quan Thần nói xong lập tức rời đi, bóng lưng cao to vẫn thẳng tắp như thường. Cố Yên Nhiên chăm chú nhìn về phía ông ta rời đi một lúc lâu sau mới quay người đi khỏi đó.
…
Ha ha, tùy họ thôi.
Dạ Huyền bật cười, thốt lên hai tiếng,
Em cho rằng họ dùng quy cách cao nhất thì có thể giải cứu cô ta sao? Nhưng mà em nói với họ Niệm Chi không phải là con gái của ba em để làm gì? Chẳng lẽ còn cần em nói ư? Họ không biết à?
Tôi không cẩn thận thôi.
Cố Yên Nhiên vô cùng chán nản,
Tôi thật bất cẩn… Hơn nữa Thượng tướng Hoắc đó còn nói cho dù không phải, họ cũng dốc hết sức cứu con bé. Ông ta còn nói Niệm Chi không phải là con gái ruột của ba tôi nhưng việc ba tôi thương yêu con bé như con ruột đã có thể chứng minh tất cả rồi.
Sao thế?
Dạ Huyền không hề ngẩng đầu lên, mười ngón tay bay lượn, nhanh chóng thực hiện các lệnh trên laptop. Không biết anh ta lại đang làm gì, có lẽ đang hack máy tính của người khác, cũng có thể chỉ đơn giản là hưởng thụ thú vui rong chơi trong thế giới mạng thôi.
Hôm nay tôi… không biết có phải là tôi làm sai rồi không nữa.
Cố Yên Nhiên rũ mắt xuống,
Anh nói xem, vì sao Niệm Chi có thể may mắn đến như vậy chứ?
Cho nên dù ông ta biết chuyện này thì cũng không thể không giúp anh lo liệu.
Ừ, vậy rốt cuộc Cố Niệm Chi có phải con gái của ba cô không? Tôi nói… con cái về mặt pháp luật ấy.
Hoắc Quan Thần nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nở nụ cười ôn hòa, hỏi, như rất thờ ơ với tin tức vừa rồi.
Mặc dù trong lòng Hoắc Quan Thần rất phẫn nộ nhưng ông ta vẫn có chút tự hào.
Bởi vì người khiến cả Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng quay mòng mòng chính là con trai của ông ta, con trai ruột của ông ta.
Cô ta làm sao?
Dạ Huyền đưa mắt nhìn cô ta,
Bây giờ cô ấy… cũng được coi là may mắn ư?
Anh có biết không? Cả Thượng tướng Hoắc và Thượng tướng Quý đều biết tin Niệm Chi mất tích rồi.
Cố Yên Nhiên rời khỏi vai của Dạ Huyền, cô ta chống một tay lên bàn máy tính,
Họ muốn lấy quy cách cao nhất của quốc gia để giải cứu con bé, dù đã biết con bé không phải là con gái ruột của ba tôi, họ cũng không hối tiếc.
Ôi, phải chứ, đương nhiên con bé là con gái của ba tôi rồi. Về mặt pháp luật thì chắc chắn là vậy.
Cố Yên Nhiên nói như đinh đóng cột, đây là chuyện không thể che giấu và chối bỏ, cô ta cũng không định làm quá tuyệt tình.
Ồ, vậy là được rồi.
Hoắc Quan Thần bật cười nói,
Mặc dù không phải con gái ruột, nhưng ông Cố yêu thương cô ấy như con gái ruột là đủ. Đáng để chúng tôi dùng quy cách cao nhất để cứu cô ấy… Tôi đi nhé.
Cố Yên Nhiên một mình về nhà, trong lòng buồn bực không vui. Nhìn thấy Dạ Huyền lại đang sắp xếp thiết bị điện tử của anh ta, bỗng dưng cô ta rất muốn nói chuyện với anh ta.
Cô ta ngồi qua đó, ôm cánh tay của Dạ Huyền, tựa đầu vào vai anh ta, buồn bã nói:
Huyền, tôi rất khó chịu.
Cô ta nói xong còn lẩm bẩm:
Không phải chứ? Chuyện này thật sự không có ai biết sao? Tôi cứ tưởng mọi người đề9u biết cả … Thật đúng là… Tôi nhiều chuyện quá rồi…
Cô ta nói rồi tát nhẹ một cái lên mặt mình, gương mặt đầy vẻ áy náy và t6ội lỗi.
Nhưng Hoắc Quan Thần vừa nghe thấy là Hoắc Thiệu Hằng cũng biết thì lập tức tin cô ta ngay.
Vế sau mới là cửa ải khó qua nhất.
Cái thằng nhóc suy tính kín kẽ cả trăm bề này!!!
Ông ta cũ5ng hiểu ra vì sao Hoắc Thiệu Hằng phải giấu mọi người.
Nếu như không giấu, có lẽ báo cáo kết hôn của anh không được duyệt một cách dễ dàng như vậy.
Hoắc Quan Thần vẫn luôn bỏ phiếu phản đối, cho nên ông ta không hề biết Hoắc Thiệu Hằng đã im hơi lặng tiếng làm xong hết…
Nếu như không phải do hôm nay Thượng tướng Quý nói lỡ miệng, ông ta còn không biết Hoắc Thiệu Hằng không chỉ làm xong đơn xin kết hôn, mà còn thông qua thẩm tra lý lịch chính trị cho Cố Niệm Chi.
Dạ Huyền ngừng gõ trên laptop, im lặng nhìn về phía trước, nói:
… Thật ra Thượng tướng Hoắc nói rất đúng. Em có nhớ trước đây em cứ luôn than thở với tôi, nói bác Cố thương Cố Niệm Chi hơn không?
Nói rồi, Dạ Huyền quay sang ôm lấy Cố Yên Nhiên,
Còn nhớ tôi đã an ủi em thế nào không?
Gương mặt của Cố Yên Nhiên đỏ bừng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.