Chương 1235: Em là ngoại lệ
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1565 chữ
- 2022-02-18 03:31:10
Hoắc Thiệu Hằng hơi buồn cười, nhưng suy cho cùng thì anh càng không buông bỏ được.
Trái tim sắt đá của anh như có t8hêm một bàn tay nhỏ, không ngừng cào cào, gãi gãi, khiến cho tim anh ngứa đến điên cuồng. Đến lúc anh cảm thấy mình sắp khô3ng chịu nổi, thì nó lại biến mất.
Cô ở ngay trước mặt anh, vào thời điểm kiều diễm ướt át như thế này, nhưng sắc mặ9t lại vô cùng nghiêm túc, giống như giọt sương sớm đọng trên cành liễu cắm trong chiếc tịnh bình trong tay Quan thế âm Bồ T6át vậy. Tươi mới, yếu ớt, nhưng lại tràn ngập sinh mệnh khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.
Anh buồn ngủ mà… Ngủ thêm lúc nữa đi.
Hoắc Thiệu Hằng thuận tay kéo cô vào lòng, nhắm mắt nói:
Em có thể cho anh mặc đồ ngủ đôi như thế này, anh vui lắm.
Cố Niệm Chi không nhịn được, trợn trắng mắt một cái,
Ở chỗ này của em chỉ có mỗi cái đó là anh mặc được thôi, chẳng lẽ lại bảo anh mặc váy ngủ của em à?
Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng cười,
Còn không chịu thừa nhận sao? Nhóc lừa đảo…
Cách xưng hô thân mật thế này, cứ như lại quay trở về thời hai người còn ngọt ngào âu yếm vậy.
Khi đó, cả trái tim cả tấm lòng cả tâm trí của cô đều hướng về anh, chỉ cần ngước lên nhìn anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Lẽ ra cô nên duy trì thái độ ngưỡng mộ nhưng xa cách đó, thì hẳn sẽ không có những vết thương lòng và sự thất vọng của sau này…
Tuy không ngủ được, nhưng cô vẫn duy trì trạng thái nhắm mắt nằm trên giường.
Một lát sau, Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Thiệu Hằng đã tắm xong đi ra ngoài rồi.
Cô hơi kéo chăn xuống hé mắt nhìn, đột nhiên có cảm giác như kiểu sắp chảy cả máu mũi.
Em muốn tốt nghiệp sớm. Lúc trước em đã nói với anh rồi, gần đây mới quyết định thôi.
Cố Niệm Chi hơi nghiêng người, nói tiếp:
Chờ em vượt qua được bốn tháng gian khổ, à không, chỉ cần ba tháng thôi, sau Tết là em có thể tốt nghiệp được rồi.
Em có chịu nổi không?
Hoắc Thiệu Hằng mở mắt ra, chăm chú quan sát sắc mặt cô.
Làn da của cô sáng láng mịn màng, vì còn trẻ nên vào buổi sớm mai như thế này, da ngủ đủ giấc căng mọng lên giống như lớp cùi vải vừa bóc, vừa non nớt vừa ngọt ngào, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái.
Cố Niệm Chi rất thích mùi nước hoa nam đó. Cô đã từng mua sữa tắm cũng của hãng này cho Hoắc Thiệu Hằng dùng, không ngờ anh cũng chuẩn bị cả mấy thứ y chang như thế để mang đến đây một phần.
Chẳng phải anh đã tắm rồi à? Sao còn ngủ nữa?
Cố Niệm Chi bất mãn, quay đầu nhìn thấy chiếc áo thun đen trên người Hoắc Thiệu Hằng giống hết với cái mình đang mặc, cô chỉ muốn cởi luôn chiếc áo trên người mình ra ngay thôi.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt đầy ẩn ý thâm sâu của Hoắc Thiệu Hằng, làm sao cô dám cởi cơ chứ?!
Cảm xúc của Cố Niệm Chi sa sút hẳn đi. Cô cũng nhắm mắt, vô cùng thành khẩn nói:
Thực sự không có đâu, anh nghĩ nhiều quá rồi.
Hoắc Thiệu Hằng thong thả vỗ nhẹ vào lưng cô, khi có khi không. Anh không tranh cãi với cô mà nói sang chuyện khác,
Sao dạo này em bận thế? Em đang vội vàng làm gì sao?
Tim Cố Niệm Chi đập thịch một cái, cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng vẫn là người hiểu cô nhất…
Cố Niệm Chi vội nhắm mắt lại, nói:
Anh có thể mặc đồ ngủ của em ấy.
Dù sao áo ngủ của cô cũng là áo thun của anh, mặc lên chẳng có vấn đề gì cả.
Hoắc Thiệu Hằng cười nói,
Ừ, mặc đồ ngủ đôi.
Cố Niệm Chi nằm trên giường, quay lưng về phía anh, hơn nữa còn vùi đầu mình trong chăn, căn bản không biết anh đang làm gì.
Đóng cửa tủ âm tường vào xong, Hoắc Thiệu Hằng lại quay về giường, kéo chăn ra chui vào trong nằm.
Mùi hương Cool water dễ chịu lập tức ngập tràn bên trong không gian chật hẹp của tấm chăn.
Ừm, cưa được t5hì là của anh đấy nhé. Vậy trước khi anh cưa được em, em không được ở bên người khác đâu.
Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng lập tức nhoài lên hôn cô, chặn miệng Cố Niệm Chi lại. Hôn ngấu nghiến một hồi, anh mới nói tiếp,
Em không nói gì, anh coi như em ngầm đồng ý rồi đấy.
Nói xong, anh tung chăn xuống giường, đi vào trong phòng tắm.
Cố Niệm Chi vừa bực vừa buồn cười, trong lòng thầm nghĩ, anh chặn miệng em như thế là coi như em ngầm đồng ý sao?!
Con người này… lúc nào cũng quá thể như thế…
Cố Niệm Chi mở bừng mắt ra, không nhịn được, chỉ muốn đấm xuống giường!
Cô biết ngay mà, cô không nên mềm lòng như thế!
Hoắc Thiệu Hằng mở tủ quần áo, tìm một chiếc áo thun đen mặc vào, sau đó đi sang phòng làm việc bên cạnh tìm mấy món đồ mình để ở đây để thay ra. Anh mặc quần sịp vào, rồi kéo vali sang, nhét đồ dùng hằng ngày với quần áo vào trong đó. Anh xách vali quay trở lại phòng ngủ của Cố Niệm Chi, đặt vali vào trong tủ âm tường của cô.
Hoắc Thiệu Hằng đang ở thời khắc then chốt nhất, vừa nghe thấy tiếng của Cố Niệm Chi, tay anh run lên… xong chuyện…
Anh nhắm mắt lại, để cho cái cảm giác kia lan tỏa khắp toàn thân, biếng nhác đáp:
Ừm… anh tắm ngay đây.
Sau đó, Cố Niệm Chi nghe thấy tiếng nước rào rào vang lên trong phòng tắm. Cô ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra vấn đề, mặt đỏ bừng lên, cố gắng giữ bình tĩnh quay về giường kéo chăn trùm lên đầu, định ngủ tiếp.
…
Hoắc Thiệu Hằng ở trong phòng tắm rất lâu, lâu tới nỗi Cố Niệm Chi còn nghĩ không hiểu có phải anh ngủ quên luôn trong bồn tắm rồi không.
Nếu mình mà không ngủ suốt bốn ngày bốn đêm, có lẽ mình còn có thể ngủ vật ra ngay trên đường ấy chứ… Nghĩ vậy, Cố Niệm Chi vội đi dép vào, chạy ra gõ cửa phòng tắm, hỏi:
Hoắc thiếu? Anh tắm xong chưa?
Hoắc Thiệu Hằng không mặc áo choàng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt quanh eo thôi.
Dưới ánh nắng sớm mai, làn da nâu của anh như phát sáng, bờ vai rộng khỏe mạnh vạm vỡ, đường cong ở eo lại vừa cường tráng vừa tinh tế, thon gọn, hai đường nhân ngư sắc nét bao lấy tám múi cơ bụng rồi dẫn xuống dưới, ẩn vào trong lớp khăn tắm quấn ở eo.
Bên dưới eo, chỉ thấy chân dài miên man, thẳng tắp, mỗi múi cơ đều tràn ngập sức mạnh bùng nổ.
Đôi lông mày không tô mà đậm, hàng mi dài vừa dày vừa đen, che đi đôi mắt to tròn khiến anh vừa yêu vừa giận kia.
Sống mũi nhỏ xinh xắn thẳng tắp, hai cánh mũi thon gọn, phối với đôi môi hình củ ấu, còn có lúm đồng tiền nhạt nhạt ở bên khóe môi, thoạt nhìn rất giống một mỹ nhân được người ta tỉ mỉ tô vẽ thành.
Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy mỗi một phân một tấc trên người mỹ nhân đó, dường như tạo hóa đều căn cứ vào dáng vẻ anh yêu thích để tạo ra vậy.
Tuy anh biết gần đây Cố Niệm Chi toàn quên ăn quên ngủ, suốt ngày thức đêm, nhưng nhìn vành mắt cô lại không bị thâm đen, làn da cũng không mang vẻ bợt bạt yếu ớt bệnh tật, mà vẫn trắng hồng bóng bẩy. Chỉ hơi kích thích một chút, hai gò má trắng muốt kia sẽ hiện lên hai ráng hồng như thoa phấn vậy. Khí sắc của cô rất tốt, tươi tắn diễm lệ từ trong ra ngoài. Không chỉ dung mạo không ai bì kịp, mà nhìn còn có vẻ rất khỏe mạnh nữa.
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng khiến mặt Cố Niệm Chi dần ửng hồng. Cô mở mắt ra, ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên to gan hỏi:
Hoắc thiếu này, em luôn cảm thấy anh không phải kiểu người đã chia tay rồi còn cứ quấn lấy người ta không chịu buông…
Ừ, đối với người khác thì chắc chắn không phải.
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh trả lời, cũng không bị mắc bẫy của Cố Niệm Chi,
Nhưng em là ngoại lệ.
Em tốt đến thế sao?
Cố Niệm Chi hơi tự kiêu tự mãn tự kỷ, cũng có chút thấp thỏm bất an. Cô cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thiệu Hằng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.