Chương 1236: Thì quá khứ
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1123 chữ
- 2022-02-18 03:31:10
Thế nhưng Hoắc Thiệu Hằng cũng rất dùng sức, cô hoàn toàn không thể dịch chuyển được anh đến nửa phân.
Hoắc Thiệu Hằ8ng nhạy bén cảm nhận được cảm xúc của Cố Niệm Chi lại hạ thấp xuống, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cả tối hôm qua. Anh vội v3àng nghĩ lại những lời mình vừa nói, lập tức hiểu ngay cô nương nhà mình lại tự chui vào ngõ cụt rồi.
Cố Niệm Chi ra sức dùng cả tay lẫn chân mà đấm đá muốn đẩy Hoắc Thiệu Hằng ra. Hoắc Thiệu Hằng chỉ có thể dùng sức lớn hơn nữa để khống chế cô.
Chiếc giường rộng lớn đáng thương bị họ giày vò thế này, phát ra tiếng cót két cọt kẹt giòn tan.
Không bao lâu sau, những tiếng
ầm ầm ầm
vang lên.
Chiếc giường… sập rồi!
Hoắc Thiệu Hằng thầm thở dài trong lòng, càng ôm Cố Niệm Chi chặt hơn,
Bé ngoan, em nghĩ đi đâu vậy hả?
Cố Niệm Chi khẽ mím miệng lại, sau đó vừa bĩu môi vừa oán trách:
Em còn có thể nghĩ đi đâu được chứ? Anh nói em tính toán chi li, đều là lỗi của em, cho nên, từ đầu đến cuối chỉ trách em thôi chứ trách ai? Nếu em đã khiến anh khó xử như vậy, anh cũng không cần phải miễn cưỡng ở bên em làm gì. Em đã nói rồi, đau lâu không bằng đau chóng. Có lẽ vì em là người đưa ra yêu cầu chia tay, cho nên anh luôn cảm thấy không cam lòng bị đá thôi phải không? Vậy em cho anh cơ hội, anh nói chia tay với em đi, được không? Nhất định em sẽ…
Cố Niệm Chi không kịp thu thế lại, sắp ngã phịch luôn xuống đất.
Hoắc Thiệu Hằng đưa tay ra ôm giữ cô lại, cùng lăn từ trên chiếc giường vừa sập xuống đất, làm
đệm thịt
cho Cố Niệm Chi.
Tay chân cô đều vùng vẫy điên cuồng, dùng sức thật lực. Hoắc Thiệu Hằng không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng một tay giữ hai cánh tay của cô lên trên gối, hai chân kẹp lấy người Cố Niệm Chi, toàn thân đè lên trên người cô mới có thể thuần phục Cố Niệm Chi đang khua móng nhe răng như con mèo hoang nhỏ này lại được.
Cố Niệm Chi mệt đến mức thở hồng hộc. Người Hoắc Thiệu Hằng đè xuống người cô như một ngọn núi vậy, cô muốn thở còn không thở nổi. Thế nhưng, chờ có cơ hội, cô vẫn có thể rút mạnh chân ra, đạp cho Hoắc Thiệu Hằng một cú.
Cố Niệm Chi càng đánh càng hăng, càng hừng hực khí thế. Cô không cần biết Hoắc Thiệu Hằng nhường thật hay nhường giả vờ. Cô chỉ biết rằng hiện giờ trong lòng cô đang rất khó chịu, cực kì khó chịu, nhất định phải đánh người ta phát tiết một trận mới được!
Cô nhấc chân lên, đạp thẳng vào chính giữa hai chân của Hoắc Thiệu Hằng. Hoắc Thiệu Hằng thậm chí còn không tránh, vung một tay lên dễ dàng túm lấy cái chân nhỏ xinh của cô, khiến cô không động đậy được nữa.
Hai người lăn qua lộn lại trên giường.
Đương nhiên, Hoắc Thiệu Hằng không thể thực sự dùng hết sức với Cố Niệm Chi được, chỉ dùng hai ba phần sức lực của mình thôi. Anh vừa phối hợp để cô đánh đập phát tiết cơn giận, vừa phải đề phòng cô làm chính mình bị thương. Cho đến khi cô vùng vẫy mệt lử người, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Hoặc cũng có 9thể là do cách nói của mình không đúng.
Anh biết rõ, hiện giờ cô đang trong giai đoạn nhạy cảm dễ tức giận, bất cứ 6một câu nào của mình nói ra, cô ấy cũng đều để trong lòng rồi nghiền ngẫm cả chục lần, có muốn không nghĩ lệch đi cũng khó.5
Cố Niệm Chi ngồi trên eo Hoắc Thiệu Hằng, ngước lên nhìn chiếc giường sập kia, vừa xấu hổ vừa tức giận, trút hết cảm xúc của mình lên Hoắc Thiệu Hằng:
Tại anh cả, tại anh cả, tại anh cả đấy! Mua cái giường chết tiệt gì vậy! Giả mạo thương hiệu! Phải bắt đền!!!
Hoắc Thiệu Hằng biết rõ đây không phải là vấn đề của chiếc giường… Mà là do anh không khống chế được sức lực, vượt qua khả năng thừa nhận của chiếc giường thôi…
Cô còn chưa nói được hết lời, Hoắc Thiệu Hằng đã lại hôn lên môi cô một lần nữa, chặn hết những lời cô chưa kịp nói ra miệng lại.
Cố Niệm Chi ú ớ trong miệng, ra sức đẩy Hoắc Thiệu Hằng ra. Thế nhưng, cô chỉ vừa hé miệng, Hoắc Thiệu Hằng đã thừa thắng xông lên, dùng nụ hôn của mình vây kín cánh môi cô, chặn cứng miệng cô lại.
Một tay anh nắm eo cô, một tay đỡ mông, đang định tay nâng tay đỡ để đưa cô xuống thì lúc này Cố Niệm Chi lại dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt lấy cổ anh.
Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng di chuyển, gõ vào mấy điểm tê dại trên cánh tay của Cố Niệm Chi làm cánh tay đang siết cổ anh của cô buông lỏng ra. Anh gầm nhẹ một tiếng, tăng thêm sức lực, dùng đến gần năm phần sức của mình nhấc cả người cô lên, sau đó ôm gọn cô vào lòng lăn một vòng trên giường.
Thế nhưng Cố Niệm Chi thừa cơ Hoắc Thiệu Hằng nắm lấy chân trái của mình, xoay người một cái, dùng chân trái làm trụ, lật ngược người trên giường, lộn trên không trung rồi quặp chân ngồi khóa chặt cổ Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng đờ người.
Có điều, lúc này Cố Niệm Chi đang bừng bừng lửa giận, Hoắc Thiệu Hằng rất lý trí không tranh cãi với cô nữa, chỉ đỡ cô ngồi dậy, ấn nhẹ vào cánh tay, chân của cô, hỏi:
Em không bị thương ở đâu chứ?
Không.
Cố Niệm Chi vẫn tức tối quay đầu đi nói:
Dù có bị thương cũng chẳng sao cả, qua một ngày là liền luôn ấy mà. Cô nương đây có dị năng trời sinh!
Cô nhóc này học cầm nã thủ đánh đối kháng tốt quá nhỉ…
Hoắc Thiệu Hằng chợt hứng chí, bắt đầu
so chiêu
với cô ở trên giường.
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng chợt cảm thấy rất khó chịu. Anh ôm cô vào lòng, một lúc lâu không nói gì.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.