Chương 1237: Thì quá khứ


Làm gì có, mặt trời vẫn mọc đằng Đông mà.


Không phải là lỗi của em nữa à?
Cố Niệm Chi liếc chiếc giường gẫy sụp kia, vô8 cùng đau đầu.
Hoắc Thiệu Hằng thoáng trầm ngâm, một tay vô thức vỗ nhẹ sau lưng cô, nói:
Nếu chúng đã có thể bám theo hai nhân viên ngoại tuyến đến địa điểm xác định, hơn nữa còn bất ngờ giết chết họ, như vậy chắc chắn chúng có thứ gì đó có thể lấy được sự tín nhiệm của hai nhân viên ngoại tuyến kia.


… Ý anh là, vẫn còn có nội gián ư?
Cố Niệm Chi nhíu mày suy nghĩ,
Diệp Tử Đàn chỉ là một bác sĩ quân y, có thể truyền được ảnh của hai người này ra cũng đã là cực hạn trong khả năng của cô ta rồi.


Anh vốn cũng không cho rằng em sai mà. Em cứ nói người khác nghĩ quá nhiều, nhưng chính em mới là người 3nghĩ nhiều nhất đấy.
Hoắc Thiệu Hằng kéo tay cô, ngồi lên ghế sofa, thái độ vô cùng thành khẩn,
Mỗi một câu anh nói ra, em đều9 chỉ muốn bẻ cong nó đi rồi hiểu lầm. Em nói đi, như vậy có phải là không công bằng với anh không?

Cố Niệm Chi khẽ sờ t6hùy tai của mình, không nói gì.

Sau đó em đánh bọn chúng một gậy, quay người chạy mất. Em trốn trong rừng cây, nghe thấy tiếng Arth và người của hắn ta đến, giết hai kẻ giả mạo kia. Thế rồi, em lại nghe họ nói, trong rừng vẫn còn có hai thi thể nữa. Nếu em đoán không nhầm thì hai người kia mới là… nhân viên ngoại tuyến thực sự, nhưng đã bị hai kẻ giả mạo giết chết rồi.

Cố Niệm Chi bắt đầu thổn thức,
Chẳng phải họ rất giỏi giang sao? Sao lại dễ dàng bị giết như thế chứ?!


Cũng không hẳn là không nói…
Cố Niệm Chi nghĩ một chút,
Chuyện nhà họ Cố chẳng phải do anh ấy nhắc nhở đó sao? Có thể anh ấy có chỗ khó xử gì chăng…


Em cũng thông cảm cho anh ta quá nhỉ?
Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng hơi không vui, nhưng cũng chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy.

Có thể không phải do họ đâu.
Sắc mặt cô nghiêm túc hẳn,
Là thế này… Ngày đó, em rời khỏi quán bar của Tina, gặp hai người trong rừng cây nhỏ. Chính bọn chúng nói mình được Cục tác chiến đặc biệt phái tới tìm em, còn cho em xem thẻ ngành. Em vừa xem đã biết là giả rồi.

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu,
Đúng thế, nhân viên ngoại tuyến của bọn anh sẽ không thể nào tùy tiện mang theo thẻ ngành như thế được.

Để không làm cho cô xấu hổ, gượng gạo, Hoắc Thiệu Hằng nghĩ ra một chủ đề có thể đánh lạc hướng sự chú ý của cô nhất:
Kể cho anh nghe chuyện em ở bên Đức đi.


… Chẳng phải em đã nói rồi đó sao?

Cô chỉ vào mình, nói tiếp,
Nếu không phải vì thể chất của em đặc thù, thì chắc chắn kế hoạch của hắn đã thành công mỹ mãn rồi.

Hoắc Thiệu Hằng hôn lên ngón tay búp măng của cô,
Ừ, chuyện về thể chất của em, cả nước mình chỉ có anh và Trần Liệt biết. Anh và cậu ta thì em đều có thể tin tưởng tuyệt đối.


Kể anh nghe chi tiết từ đầu ấy.
Hoắc Thiệu Hằng gõ nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của cô,
Anh đã đọc báo cáo công tác của Cục tác chiến đặc biệt lần đó, cứ cảm thấy vẫn còn chút vấn đề nữa. Nếu căn cứ vào tin tình báo từ bên Đức gửi về, thì việc hai nhân viên ngoại tuyến bị sát hại của Cục tác chiến đặc biệt ấy, cũng không phải do người của Cục tình báo Liên bang Đức làm.

Cố Niệm Chi vội ngồi thẳng người dậy. Đây là chuyện mà cô quan tâm nhất, cũng là chuyện mà cô luôn day dứt, quyết chí muốn báo thù cho họ.
Cố Niệm Chi lại cảm nhận được ngay. Cô hơi nheo mắt, hếch cằm lên,
hừ
một tiếng, nói:
Giáo sư Hà cứu mạng em mấy lần rồi, đương nhiên em phải nghĩ theo hướng tốt chứ.


Thế với anh thì phải nghĩ theo hướng xấu à?
Hoắc Thiệu Hằng áp sát lại gần cô đầy nguy hiểm,
Em nhất bên trọng nhất bên khinh phải không, bà Hoắc?


Hình như… Giáo sư Hà cũng biết mà.
Cố Niệm Chi hơi chần chừ một chút nhưng vẫn nói ra,
Em cho rằng hẳn là Giáo sư Hà biết rất nhiều chuyện liên quan đến em. Thế nhưng anh ấy không nói gì cả, không biết anh ấy đang cân nhắc do dự điều gì.


Hà Chi Sơ biết, nhưng cũng đang giữ bí mật cho em. Anh cảm thấy điểm này không cần phải lo lắng gì.
Lông mày Hoắc Thiệu Hằng thoáng nhíu lại rất khẽ,
Có điều, nếu anh ta biết thân thế của em, vì sao lại không chịu nói ra nhỉ?

Cố Niệm Chi vội vàng mím chặt môi thành một đường thẳng, hoàn toàn không lộ ra một xíu nào để cho anh hôn.
Hoắc Thiệu Hằng thấy vậy bèn hôn lên cằm cô, giọng nói rất chậm rãi từ tốn, mang theo vẻ bình tĩnh khiến người ta vô cùng an tâm. Anh vừa nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng đang xù lông lên của cô, vừa kéo cô dựa vào trong lòng mình.

Ừ, anh cũng cảm thấy vẫn còn có nội gián.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Thiệu Hằng khẽ nheo lại, tỏa ra tia sáng lạnh lẽo,
Nhưng kẻ này ẩn nấp quá tốt, cho đến hôm nay vẫn không hề có manh mối gì.


… Em thấy, năng lực của tên đó không chỉ giới hạn trong Cục tác chiến đặc biệt của các anh đâu.
Cố Niệm Chi cũng phân tích cùng anh,
Em luôn có cảm giác, người này có thể điều động được quá nhiều nguồn lực, hơn nữa, có lẽ còn rất thận trọng, cẩn mật. Chỉ có một lỗ hổng duy nhất, chính là em.

Cô biết quả thật mình hơi có phần giận cá chém thớt. Kể từ sau khi không chia tay được, 5còn bị lừa ký vào giấy đăng ký kết hôn, trong lồng ngực cô cứ ấm ức khó chịu không tan đi được.

Có gì thì chúng ta từ từ nói với nhau.
Nhìn thấy cô bĩu môi theo thói quen, Hoắc Thiệu Hằng không nhịn được, lại ôm cô ngồi lên đùi mình, ghé sát vào hôn lên đôi môi đang bĩu ra của cô,
Cái môi xinh như thế này, là dùng để hôn chứ không dùng để bực tức đâu.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.