Chương 1238: Thế thì anh ấy mới là thủ trưởng
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1484 chữ
- 2022-02-18 03:31:10
Cố Niệm Chi lại không muốn đi cùng Hoắc Thiệu Hằng. Cô bật ra khỏi đùi anh, đứng dậy nhíu mày nói:
Em muốn đi tắm, sau đó phải về trường.
V8ừa nghĩ đến chiếc giường đổ sụp kia, Cố Niệm Chi đã cảm thấy ngượng vô cùng rồi. Thời điểm như thế này, cô không muốn đối diện với bất kì ai cả, chỉ3 muốn quay về cái ổ nhỏ của riêng mình kia thôi…
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng lên lặng lẽ nhìn cô một lúc, sau đó gật đầu nói:
Ừm, vậy em đi tắm t9rước đi, rồi anh đưa em về.
Anh ta đeo tai nghe bluetooth, gật đầu lia lịa,
Vâng ạ, Hoắc thiếu.
Xong anh ta lại hỏi:
Giường đặt ở phòng cho khách ạ?
Căn phòng cho khách kia, lúc trang trí sắp xếp lại, Hoắc thiếu đã cố tình bố trí nó thành phòng làm việc nên không đặt giường hẳn hoi trong đó, chỉ có một cái ghế sofa hai tác dụng, kéo ra có thể làm thành giường thôi.
Trong phòng ngủ.
Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng lập tức cúp máy.
Biết là tốt rồi.
Âm Thế Hùng trừng mắt nhìn họ,
Thôi thôi, mau thu dọn đi, bê hết xuống dưới vứt vào xe rác ấy.
Hai cậu lính công vụ không nói thêm câu nào nữa, bắt tay vào dọn dẹp.
Âm Thế Hùng cũng giúp họ cùng khiêng ván giường xuống dưới.
…
Cố Niệm Chi tắm xong đi ra, thay một chiếc áo nhung, quần bò đơn giản, khoác chiếc túi nhỏ của mình, thấy Hoắc Thiệu Hằng cũng đã thay quần áo xong.
Dáng người cao ráo thẳng tắp của anh đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay đút trong túi quần, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.
Tuy giường đã sập gãy rồi, nhưng trọng lượng của nó vẫn không hề giảm đi chút nào. Khung giường thì vẫn còn tốt, nhưng ván giường bên dưới gãy rời thành hai mảnh.
Âm Thế Hùng quỳ dưới đất nghiên cứu vết gãy hồi lâu, cuối cùng cho ra một kết luận, có lẽ chỉ có áp lực
nghìn cân
đè xuống mới có thể khiến giường gãy đôi như thế này!
…
Họ vừa đi chưa được bao lâu thì Âm Thế Hùng và hai đồng chí công vụ đến.
Vào trong nhà, Âm Thế Hùng chỉ huy hai cậu lính công vụ kia thu còn đồ đạc của Hoắc Thiệu Hằng ở trong phòng làm việc, còn mình thì vào phòng ngủ.
Anh ta hơi tò mò, vì sao lại muốn đặt thêm một chiếc giường nữa đặt vào trong phòng ngủ nhỉ?!
Hai cậu lính công vụ kia thu dọn phòng làm việc xong, lại đi tới phòng ngủ xin ý kiến của Âm Thế Hùng xem bước tiếp theo nên làm gì.
Họ cũng nhìn thấy chiếc giường bị sập kia. Ánh mắt cả hai chợt trở nên vô cùng đặc sắc, ngay cả đầu mày cuối mắt đều như đang nói chuyện vậy.
Âm Thế Hùng cười đạp cho họ một cái,
Nghĩ cái gì thế hả?!
Em có thể tự về được.
Cố Niệm Chi lạnh nhạt nói,
Chỉ vài bước chân thôi, đi bộ về trường cũng không sao cả.
Anh đưa em về.
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu lại nhìn rồi sải bước đi về phía cô.
Hai người không nói thêm gì nữa, một trước một sau bước vào thang máy đi thẳng xuống dưới hầm gửi xe, sau đó lái xe đi về trường của Cố Niệm Chi.
Sáng sớm ngày ra, Cố Niệm Chi ầm ĩ vật lộn với Hoắc Thiệu Hằng như thế, cả người ướt đẫm mồ hôi, dính nhơm nhớp6 đã khó chịu lắm rồi, bèn đi thẳng vào phòng tắm, tắm một cái.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong phòng ngủ, cầm điện thoại ngẫm nghĩ một lúc, cuối 5cùng gọi điện cho Âm Thế Hùng:
Chúng tôi đi bây giờ đây. Lúc nào cậu sang đây thu dọn thì nhớ đặt thêm một chiếc giường nhé, giống với cái lúc trước là được.
Âm Thế Hùng vừa tập thể dục buổi sáng xong, đang ăn bữa sáng.
Âm Thế Hùng nhíu mày băn khoăn… Chẳng phải trong phòng ngủ đã có giường rồi sao? Sao lại còn muốn đặt thêm một chiếc nữa?
Có điều, Hoắc thiếu là thủ trưởng, thủ trưởng là to nhất. Anh ấy nói gì thì phải là như vậy thôi.
Âm Thế Hùng đặt ngay một chiếc giường, dặn họ đưa đến địa chỉ ở khu Hòa Bình Lý.
Chuyện này thì có gì đâu chứ? Một ngày đổi một chiếc giường cũng được mà!
Âm Thế Hùng gõ vào đầu cậu lính công vụ vừa đề xuất kia một cái,
Ảnh hưởng cái gì hả?! Tôi nói cho cậu biết, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, thì nhất định là lỗi của hai cậu! Đến lúc đó, tôi sẽ không tìm ai đâu, tôi cấm trại hai cậu luôn, đưa ra tòa án quân sự đấy!
Hai cậu lính kia lập tức rụt vòi, nói:
Ôi Trung tá Âm, bọn em nhất định sẽ không nói gì đâu ạ!
Đây là kỷ luật mà! Chúng em sẽ không vi phạm kỷ luật đâu!
Hoắc Thiệu Hằng mở hộp cháo, trêu:
Em muốn anh đút cho em ăn à?
Cố Niệm Chi cứng họng, vội vàng đón lấy, ngồi trên ghế lái phụ ăn sáng. Vừa ăn, cô vừa hỏi Hoắc Thiệu Hằng:
Anh thì sao? Anh không ăn à?
Hoắc Thiệu Hằng lắc đầu,
Anh không muốn ăn.
Anh ta đẩy cửa phòng ngủ, ung dung sải bước vào trong.
Thế nhưng, vừa vào phòng, anh ta đã nhìn thấy ngay chiếc giường bị gãy làm đôi kia…
Âm Thế Hùng huýt sáo vang lừng, trong đầu tưởng tượng ra vô số cảnh phim
người nhớn
vô cùng kịch liệt,
Chậc chậc, tình hình chiến đấu căng thẳng quá nhỉ? Hoắc thiếu cũng không biết đường mà kiềm chế một chút…
Chiếc giường này được làm từ gỗ thịt, nhập khẩu ở nước ngoài về. Nó chắc chắn đến mức nào thì anh ta là người rõ ràng nhất. Thế nhưng một chiếc giường chắc chắn như vậy, lại có thể bị hai người kia làm cho gẫy sập trong một đêm…
Ôi bé Niệm Chi đáng thương, chắc bây giờ Hoắc thiếu đưa cô bé đến bệnh viện rồi nhỉ…
Âm Thế Hùng vừa tưởng tượng, vừa cười vô cùng bỉ ổi.
Lẽ nào Cố Niệm Chi không cho Hoắc thiếu lên giường của cô ấy, nên Hoắc thiếu phải đặt thêm một chiếc giường sao?
Niệm Chi siêu quá nhỉ!
Âm Thế Hùng âm thầm bật ngón tay like cho cái sự ăn gan hùm mật báo của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng lái xe nhưng không đi thẳng về ký túc xá Đại học B.
Anh dừng xe trước một tiệm cháo, đi vào trong mua một phần đồ ăn sáng, xách lên xe cho Cố Niệm Chi,
Em ăn trước đi, đừng để bị đói.
Đúng là Cố Niệm Chi hơi đói thật. Cô vốn định từ chối, nhưng vừa ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng kia, bụng cô đã kêu rồn rột rồi.
… Ôi… lợi hại như thế này… là Hoắc thiếu ạ?
Cả hai cậu lính công vụ nhấm nhấm nháy nháy chỉ về phía cái giường sập kia.
Đương nhiên rồi, thế nên người ta mới là thủ trưởng, còn cậu chỉ là lính công vụ thôi.
Âm Thế Hùng lườm họ một cái,
Mau xử lý cái giường gãy này rồi chuyển ra ngoài đi. Tôi đã đặt một chiếc giường mới rồi, họ sẽ giao đến ngay giờ đấy.
Trung tá Âm, cái này liệu có thể yêu cầu bên bán tiến hành gia cố lại một chút không ạ?
Một cậu công vụ đề xuất,
Dù sao cứ đổi giường liên tục thế này, cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thủ trưởng.
Cố Niệm Chi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lẳng lặng lấy một chiếc bánh bao nhân thịt bò nho nhỏ từ trong phần ăn sáng của mình ra, đưa cho Hoắc Thiệu Hằng,
Anh ăn tạm một cái đi, lót dạ.
Hoắc Thiệu Hằng há miệng cắn luôn nguyên cả cái bánh bao kia vào trong miệng từ tay cô. Chiếc bánh bao đó được làm rất nhỏ xinh, chỉ lớn hơn tiểu long bao một chút thôi.
Cố Niệm Chi ăn hết nửa bát cháo, thêm hai cái bánh bao nhân thịt bò rồi uống một cốc sữa đậu nành.
Nửa bát cháo còn lại được Hoắc Thiệu Hằng cầm sang ăn nốt, cũng quét sạch chút bữa sáng còn thừa. Ăn xong, anh xuống xe vứt rác rồi mới đưa Cố Niệm Chi về.
Lúc họ về đến cửa ký túc xá của Cố Niệm Chi thì cũng đã tầm mười giờ sáng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.