Chương 1239: Vi phạm kỷ luật
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 768 chữ
- 2022-02-18 03:31:10
Khi ấy, cô chỉ vừa nhìn thấy hai chữ
Hoắc thiếu
là đã ngây ngô đần độn rồi. Thế nên, vì cô tâm tâm niêm niệm muốn gặp Hoắc T8hiệu Hằng, vì yêu cầu
bảo mật
nên cô mới không nói với bất kì ai chuyện mình đi tới hồ Quốc Vương để gặp Hoắc Thiệu Hằng. K3ết quả là, cô cứ thế rơi vào bẫy của người ta!
Chi tiết này Cố Niệm Chi chưa từng nói với ai cả, vì cô cảm thấy quá m9ất mặt.
Có điều, dù là khi bị bắt cóc, dù là trong quá trình bị tra tấn hành hạ, cô đều ôm tinh thần lạc quan đấu trí6 đấu dũng với kẻ muốn hại mình, vì cô kiên định với niềm tin rằng, Hoắc Thiệu Hằng là hậu thuẫn kiên cường của cô. Bất luận l5úc nào, ở đâu, chỉ cần cô gặp nguy hiểm, anh ấy cũng nhất định sẽ tới cứu cô.
Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ mồn một sự phẫn nộ và uất ức của mình thời điểm ấy, còn cả sự tự ti và thất vọng nữa.
Thời khắc đó, thứ bị đánh sụp đổ, còn có cả tín ngưỡng đã theo cô bao nhiêu năm. Cô vẫn luôn coi Hoắc Thiệu Hằng là tín ngưỡng của mình.
Thời khắc đó, đột nhiên cô phát hiện rằng cái mình cho là
sự hy sinh
ấy chẳng đáng một xu nào, từ đó cũng nảy sinh sự hoài nghi sâu sắc về mối quan hệ giữa mình và Hoắc Thiệu Hằng, bất an và hoang mang sâu sắc với tương lai của hai người.
So với việc sau này sẽ phải đối diện với cảnh
nhạc hết, rượu tan, người ly tán
, cô thà rằng mình là người sẽ lên tiếng nói rời xa trước.
Thế nên, sau khi quay về, việc đầu tiên cô làm là muốn chia tay.
Nếu đã muốn chia tay, đương nhiên cô cũng sẽ không nhắc một chữ nào về chuyện vì mấy chiếc khăn lụa Hoắc Thiệu Hằng gửi mà mình bị rơi vào bẫy rập kia.
Nếu anh ấy không đến được, thì chắc chắn là vì anh ấy có nhiệm vụ quan trọng hơn mà thôi.
Giữa lợi ích quốc gia và sự an nguy của mình, Cố Niệm Chi có thể thấu hiểu và cảm thông cho sự lựa chọn của Hoắc Thiệu Hằng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ trách móc anh.
Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân, Cố Niệm Chi cũng thấu hiểu việc quân nhân phải bỏ qua lợi ích của một vài cá nhân.
Tín niệm đó cứ bầu bạn với cô theo thời gian, theo cô cả lúc vô cùng nguy nan, lên trời không có đường, xuống đất chẳng có lối. Cho đến cuối cùng khi cô bị kích điện đến mức thập tử nhất sinh, thì nó lại bị hình ảnh Hoắc Thiệu Hằng đi cùng Đàm Quý Nhân đánh cho đổ sụp.
Mẹ kiếp, đây mà cũng là lợi ích quốc gia sao?!
Thời khắc đó, Cố Niệm Chi mới thực sự hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Hoắc Thiệu Hằng, ý thức được trong quan niệm của một số người, giá trị của cô hoàn toàn không cao bằng Đàm Quý Nhân, bởi vì cô chỉ là đứa trẻ mồ côi không có gia thế, bởi vì cô không phải người trong tầng lớp của bọn họ.
Bởi vì chuyện đó quá mất mặt!
Thế nhưng, Hoắc Thiệu Hằng im lặng một lúc, ánh mắt rất sâu thẳm. Anh nhìn Cố Niệm Chi, hỏi:
Khăn lụa Hermes gửi từ Đức về ư?
Vâng. Gửi đến ký túc xá của em.
Cố Niệm Chi cười châm chọc, lại vội nói tiếp:
Giờ nó vẫn ở trong ký túc xá của em đấy. Có điều, em giữ lại nói cũng chỉ để nhắc nhở mình đừng có làm mấy việc ngu ngốc nữa thôi.
Chứ không phải còn lưu luyến tình cũ gì với anh cả.
Hoắc Thiệu Hằng lại trầm mặc thêm một lúc nữa rồi mới hỏi:
Vậy em có… nhận được một hộp khăn lụa Hermes gửi từ Pháp về không?
Cố Niệm Chi lắc đầu,
Không ạ… Sao anh lại hỏi như thế?
Hoắc Thiệu Hằng khẽ mím môi, nhẹ nhàng nói:
Lúc anh ở Mỹ, anh đã cố tình lên trang web chính thức của Hermes ở Pháp để đặt quà sinh nhật cho em. Chính là khăn lụa Hermes đấy. Anh gửi thẳng về căn hộ của em ở khu Tam Hoàn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.