Chương 1267: Điếc không sợ súng


Lời nói của Cố Niệm Chi như một gáo nước lạnh tạt vào, khiến cô ta lạnh đến thấu tim.

Cuối cùng, cái đầu đang nóng bừng bừng củ8a cô ta cũng bình tĩnh trở lại. Kim Uyển Nghi nhìn Cố Niệm Chi với vẻ mặt phức tạp, nhất thời không thốt lên lời.
Nhưng hiện nay, khi Cố Niệm Chi ném ngược quả bóng
chứng minh cô là con nuôi
lại cho bọn họ thì tình hình đã lật ngược lại hoàn toàn.
Về phần bằng chứng nhận nuôi, Kim Uyển Nghi và Cố Yên Nhiên chỉ có hai sự lựa chọn.
Nói tóm lại, bất luận là con nuôi hay con ruột, chỉ cần là mối quan hệ được pháp luật công nhận thì đều có quyền lợi và nghĩa vụ như nhau.
Tim Kim Uyển Nghi thoáng đập thịch một cái, không ngờ Cố Niệm Chi lại cẩn thận chu đáo đến vậy, không để bọn họ có cơ hội kéo dài thời gian…
Thẩm phán đợ3i một lúc, thấy cô ta không nói gì mới mang vẻ mặt vô cảm hỏi:
Luật sư bị cáo, xin hỏi các cô có thể đưa ra bằng chứng pháp lý chứng m9inh nguyên cáo là con nuôi nhà họ Cố hay không? Nếu có, mời cô trình lên tòa. Tòa án sẽ điều tra thật giả, đưa ra phán quyết xem bản án6 này có hiệu lực hay không.

Trong lòng Kim Uyển Nghi thầm nghĩ, điều này là do Cố Yên Nhiên nói ra nên tạm thời không có cách5 nào trình lên tòa án được cả.
Khả năng thứ hai, bọn họ không đưa ra được bất cứ văn bản nhận nuôi nào, thì chỉ có thể làm theo đơn kiện của Cố Niệm Chi, căn cứ vào thân phận viết trên văn bản của Chính phủ Barbados. Với tư cách là con gái của nhà họ Cố, Cố Niệm Chi vẫn có quyền cùng với Cố Yên Nhiên thừa kế tài sản nhà họ Cố.
Cho nên, bất luận bọn họ có làm thế nào đi chăng nữa thì Cố Niệm Chi cũng thắng chắc phần gia sản này, Kim Uyển Nghi không thể thực hiện kế hoạch để tòa án tuyên bố đơn kiện của cô là vô hiệu được.

Thông minh.
Hà Chi Sơ khen ngợi một câu rồi lái xe về trường,
Hôm nay tiến triển của vụ kiện rất tốt, em đến chỗ tôi ăn cơm đi. Trang trại hữu cơ của tôi lại mang thịt lợn đến, còn có một ít thịt gà chạy bộ nữa.

Nhớ đến những món ngon được nếm ở chỗ Hà Chi Sơ lần trước, Cố Niệm Chi gật đầu nói:
Vâng ạ, hay là gọi thêm Kỳ Kỳ ạ? Cô ấy cũng là người sành ăn lắm, nhất định sẽ thích mấy món ăn bên chỗ thầy.

Hà Chi Sơ đồng ý để cô gọi điện thoại cho Mã Kỳ Kỳ.
Trong điện thoại, hai người vui vẻ cười đùa với nhau vài câu, Mã Kỳ Kỳ lập tức đồng ý theo tới nhà Giáo sư Hà ăn chực.
Hà Chi Sơ hơi cứng họng.
Anh thấy lời nói của Cố Niệm Chi rất có lý, đến mức mà anh không cãi được câu nào.
Cố Niệm Chi nhận ra vị thẩm phán này. Ông ấy chính là Viện trưởng Chiến của Tòa án tối cao Đế Đô.
Cô khẽ gật đầu,
Tôi không có ý kiến, nhưng hy vọng đối phương sẽ đưa ra một kỳ hạn hợp lý. Trong kỳ hạn đó, nếu không đưa ra được bằng chứng thì xin tòa án dựa vào đơn kiện của tôi để tiến hành thẩm tra xử lý.

Gọi điện thoại với Cố Niệm Chi xong, Mã Kỳ Kỳ liền dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đến tòa nhà giáo sư của Hà Chi Sơ ăn chực bữa trưa.
Đúng lúc đó, Âm Thế Hùng gọi điện tới,
Kỳ Kỳ ơi, em đang làm gì thế?

Mã Kỳ Kỳ nghe thấy giọng nói của Âm Thế Hùng thì vô cùng vui vẻ,
Anh Đại Hùng! Lâu lắm không gặp! Dạo này anh bận chuyện gì vậy?

Âm Thế Hùng nhìn cái chuồng lợn mà anh ta đã dọn dẹp sạch sẽ, và vài con lợn béo tốt đang ăn no phè phỡn, cười khổ nói:
Đương nhiên là anh bận làm việc rồi… Em thì sao, gần đây em làm gì? Cuối tuần em có rảnh không?

Thẩm phán gật đầu bằng lòng, nói với Kim Uyển Nghi:
Luật sư bị cáo, đề nghị cô nộp văn bản yêu cầu kéo dài thời gian xét xử lên tòa án, viết rõ ràng chuẩn xác nguyên nhân dời ngày xử án và thời gian xin kéo dài. Tòa án sẽ xem xét tình hình cụ thể, rồi thông báo bằng văn bản cho cả hai bên.


Vâng thưa quý tòa.
Giờ thì Kim Uyển Nghi có không đồng ý cũng phải chấp nhận.
Nét mặt của Cố Yên Nhiên hơi tái đi, nhưng cô ta vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh đứng dậy, đi ra ngoài với Kim Uyển Nghi.
Hà Chi Sơ ngồi ở hàng ghế cạnh lối đi. Lúc đi qua chỗ anh, bước chân của Cố Yên Nhiên thoáng dừng lại một chút.
Cố Niệm Chi ngắt cuộc gọi, nghĩ đến một khả năng, sắc mặt cô hơi nghiêm lại, nói:
Còn một khả năng nữa là Cố Yên Nhiên quyết định đem DNA của Cố Tường Văn ra làm bằng chứng, như vậy có thể gián tiếp chứng minh em là con nuôi, bịa thêm một phần di chúc giả, thế là em hết hy vọng.

Kiện cáo với người khác thì cần phải suy nghĩ đến mọi tình huống mới có thể bất bại trên tòa án.
Một tay Mã Kỳ Kỳ giữ điện thoại, một tay cầm túi, vui vẻ đáp:
Em định cùng Niệm Chi tới chỗ Giáo sư Hà ăn chực. Giáo sư Hà có một trang trại hữu cơ, nghe nói hôm nay bên đó đưa cho thầy ấy thịt lợn hữu cơ, ăn ngon không chịu được luôn ấy!

Vừa nghe nói đến thịt lợn, Âm Thế Hùng liền ngửi thấy một mùi hôi thối, quay đầu nhìn quanh chuồng lợn, lắc lắc đầu,
Ừm ừm, vậy anh làm việc đây. Kỳ Kỳ à, chúng ta nói chuyện sau nhé.

Hoặc là đưa ra một văn bản chứng minh giả, chứng minh Cố Niệm Chi là con nuôi, thế thì, kể cả một văn bản chứng minh giả cũng giúp Cố Niệm Chi có quyền thừa kế tài sản nhà họ Cố như Cố Yên Nhiên.
Bởi vì con ruột và con nuôi có quyền thừa kế như nhau, trừ khi có di chúc.

… Cho nên em vẫn chuẩn bị hai phương án.
Cố Niệm Chi lẩm bẩm nói. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu tính toán mọi phản ứng của đối phương để đối đầu với cô.
...
Hà Chi Sơ coi như không quen biết cô ta, chỉ chăm chăm nhìn về phía Cố Niệm Chi, coi Cố Yên Nhiên như người vô hình.
Đôi môi Cố Yên Nhiên mấp máy mấy lần, suýt chút nữa thì bật ra một câu, nhưng nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng mà cô ta không thể cáng nổi, cô ta lại đành nghiến răng kìm nén, không nói gì, cúi đầu bước đi.
Cô ta ngẫm nghĩ rồi nói:
Bởi vì nguyên cáo được nhận nuôi ở Barbados, để lấy được văn bản từ đó cần có thời gian nên chúng tôi khẩn thiết xin tòa án cho chúng tôi một khoảng thời gian nhất định, chọn ngày xử tiếp.


Nguyên cáo, cô thấy thế nào?
Thẩm phán lại nhìn sang Cố Niệm Chi.

Cũng là thiếu sót lớn nhất của cô ta.
Hà Chi Sơ vừa lái xe vào sân trường vừa thản nhiên nói:
Nếu cô ta dám tung ra bằng chứng này thì hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức cô ta không thể gánh vác được.


Vâng.
Cố Niệm Chi ngồi trở lại vị trí, ngẫm nghĩ một hồi, cười nói:
Giáo sư Hà, thầy đừng nói chắc như đinh đóng cột thế chứ. Cái gọi là hậu quả thì chỉ có người thông minh mới có thể nghĩ tới. Với trí thông minh của Cố Yên Nhiên, ngộ nhỡ cô ta không nghĩ được hậu quả nghiêm trọng là gì thì sao? Điếc thì không sợ súng mà, đúng không thầy?


Không tồi, tiếp tục cố gắng.
Hà Chi Sơ vỗ vỗ lên vai cô, hai người sóng bước ra khỏi cửa phòng xử án số một của Tòa án nhân dân tối cao.
Trên đường đi, Hà Chi Sơ hỏi vu vơ:
… Em không lo Cố Yên Nhiên sẽ tìm được bằng chứng chứng minh em thậm chí còn không phải là con nuôi à?

Nhưng Hà Chi Sơ nghe xong liền mỉm cười, nói:
Cô ta không dám đâu.


Tại sao ạ?
Cố Niệm Chi rất tò mò, nghiêng người nhìn Hà Chi Sơ:
Nhưng em cảm thấy đó là chỗ dựa duy nhất của cô ta mà…


Em có gì phải lo lắng chứ?
Cố Niệm Chi xua tay, mỉm cười như một con cáo nhỏ gian xảo,
Nói nhiều thì sai nhiều, em muốn xem xem Cố Yên Nhiên sẽ nói dối như thế nào.

Vốn dĩ, Cố Yên Nhiên và Kim Uyển Nghi nghĩ rằng Cố Niệm Chi không đưa ra được bằng chứng hợp pháp chứng minh mình là con nuôi nên vụ kiện tranh chấp tài sản của cô không có hiệu lực.
Đôi mắt hoa đào sóng sánh của Hà Chi Sơ hơi ánh lên, anh chầm chậm đứng dậy từ vị trí ngồi của mình.
Cố Niệm Chi mỉm cười bước đến chỗ anh, vui vẻ nói đầy lém lỉnh:
Giáo sư Hà, hôm nay em biểu hiện thế nào ạ?’
Anh ta tắt điện thoại, lại tiếp tục chấp nhận số phận đi dọn dẹp cái chuồng lợn vừa bị làm bẩn kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.