Chương 1268: Trong ngoài bàn tay đều là thịt
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1070 chữ
- 2022-02-18 03:36:37
Cô ngồi trên ghế sofa trong phòng khách của Hà Chi Sơ, ôm chiếc gối ôm hình con gấu trúc, cái mũi nhỏ xinh hơi chun lại,8 dài giọng nói:
Giáo sư Hà, em có phải sinh ra từ hòn đá đâu, sao lại không muốn có ba mẹ ruột thịt chứ?
… T3ôi nhớ trước kia em chưa từng nghĩ sẽ tìm lại ba mẹ mình. Hoắc Thiệu Hằng từng nói em vốn không có khái niệm với hai ch9ữ ba mẹ này.
Hà Chi Sơ ngồi trên chiếc sofa đối diện cô, rướn người về phía trước, nhìn cô với vẻ ngẫm nghĩ, giống như6 đang tìm hiểu sự việc gì đã khiến cô thay đổi như vậy.
Cái này điều tra sau cũng được.
Hà Chi Sơ lắc đầu phản đối,
Tôi thấy bây giờ điều em cần làm trước tiên là, điều tra rõ ràng rốt cuộc Cố Tường Văn có bao nhiêu tài sản, đó mới là trọng tâm trong vụ kiện tranh chấp tài sản của em. Nếu chỉ cần điều tra tung tích của Cố Tường Văn thì tại sao em lại đòi kiện tranh chấp tài sản chứ?
Cố Niệm Chi hoàn hồn, vội vã nói:
Cảm ơn Giáo sư Hà nhắc nhở, em rõ rồi ạ, suýt chút nữa thì tự đi lạc đường rồi.
Mục đích ban đầu của việc cô tranh chấp tài sản là muốn Cố Yên Nhiên mất hết tất cả, như vậy mới có thể chặt đứt những cái xúc tu vươn ra khắp nơi của Cố Yên Nhiên, ngăn cản cô điều tra ra chân tướng.
Mọi việc đều có nặng nhẹ, nhưng trước mắt, khiến Cố Yên Nhiên mất hết tất cả, không còn gì trong tay mới là nhiệm vụ cấp thiết nhất.
Có lẽ sau khi từ nước Đức trở về chăng?
Tình cảm của cô và Hoắc Thiệu Hằng bước vào ngõ cụt, hoặc có thể nói rằng, cô phát hiện bản thân đã gửi gắm quá nhiều lên Hoắc Thiệu Hằng, sau cùng lâu đài sụp đổ, cô không tìm được cảm giác an toàn vốn có, liền tìm đến cảm giác an toàn tự nhiên mà ba mẹ mang lại cho con cái.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không quay đầu, một tay cầm điều khiển không ngừng nhấn nút tiến lên, tạm dừng, lùi lại, phát, ánh mắt dính chặt lên màn hình lớn, thản nhiên nói:
Bản ghi hình trực tiếp của phiên tòa thẩm vấn tranh chấp tài sản giữa Niệm Chi và Cố Yên Nhiên, các Ủy viên Thường vụ của Bộ Quốc phòng vừa rời đi, cậu đến muộn rồi.
Âm Thế Hùng hơi chột dạ, cúi đầu ngửi ngửi,
… Vừa nãy tôi đi tắm, làm lỡ thời gian rồi.
Đợi đến khi làm cho Cố Yên Nhiên hiện nguyên hình thì cô sẽ càng có nhiều manh mối, tài nguyên và năng lực để điều tra tung tích của Cố Tường Văn, cả người mẹ mà Cố Yên Nhiên rất ít khi nhắc tới nữa.
…
Nghe đến đây, ánh mắt Cố Niệm Chi chợt trở nên lay động5.
Từ khi nào cô đột nhiên muốn tìm ra ba mẹ mình nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng không quay lại, chỉ giơ tay vẫy vẫy,
Ngồi đi.
Âm Thế Hùng kéo ghế ngồi xuống mé chếch sau lưng Hoắc Thiệu Hằng, niềm nở nói:
Hoắc thiếu, anh đang xem gì thế ạ? Tiểu Trạch nói mấy vị lãnh đạo cấp cao đang họp, có chỉ thị quan trọng…
Cuối cùng, nhất cử nhất động khi Cố Yên Nhiên bước qua Hà Chi Sơ trở thành cảnh mà anh quan sát rất lâu.
Lúc Âm Thế Hùng bước vào liền nhìn thấy ở trên màn hình lớn, Cố Yên Nhiên liên tục tiến lên, ngừng bước, lùi lại, tiến lên, ngừng lại, lùi lại, nhưng Hà Chi Sơ lạnh lùng bất động, không thèm liếc mắt lấy một cái.
Anh ta ngồi thẳng trên ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn phía trước, tập trung vào Cố Niệm Chi.
Âm Thế Hùng ngập ngừng bước vào, đứng nghiêm chào Hoắc Thiệu Hằng theo điều lệnh:
Báo cáo thủ trưởng, Trung tá Âm Thế Hùng hoàn thành nhiệm vụ về báo cáo!
Các lãnh đạo cấp cao vừa họp ban nãy đã về cả rồi, trên màn hình vẫn còn chiếu đi chiếu lại khung cảnh phiên tòa lần thứ nhất kia. Một mình Hoắc Thiệu Hằng ở trong phòng hội nghị, cầm điều khiển trong tay, xem lại từng cảnh một.
Khi mới bắt đầu, anh theo dõi Cố Niệm Chi khá nhiều, sau đó, từng sắc mặt, hành động của mỗi người trên tòa án đều không thể lọt qua những lần phát đi phát lại của anh.
Tuy cô không biết hình dáng của ba mẹ mình, cũng không có cả một ấn tượng cụ thể nào hết, nhưng cô có thể cảm nhận tình cảm yêu thương của ba mẹ từ chiếc vương miện bằng kim cương màu hồng - món quà sinh nhật mà Cố Tường Văn tặng khi Niệm Chi tròn 1 tuổi kia.
… À, con người rồi sẽ thay đổi mà thầy.
Cố Niệm Chi không muốn mổ xẻ quá trình tâm tư tình cảm của mình với Hà Chi Sơ, bèn khéo léo chuyển đề tài,
Giáo sư Hà này, em vừa mới nghĩ, nếu Cố Yên Nhiên nhất quyết tung ra bằng chứng DNA của em và Cố Tường Văn không tương thích thì sợ rằng em vẫn phải tìm ra những người và sự việc có liên quan đến Cố Tường Văn mới được. Hơn nữa, em luôn cảm thấy em vẫn cần phải đích thân đi điều tra hòn đảo trên Ấn Độ Dương mà máy bay gặp tai nạn khi đó nữa.
Âm Thế Hùng tắm đến ba bốn lần xong mới chạy đến tòa nhà hội nghị của Cục tác chiến đặc biệt để gặp Hoắc Thiệu Hằng.
Anh ta luôn cảm thấy tắm chưa sạch, trong mũi vẫn còn vương mùi chuồng lợn không thể nào hết được. Tuy Triệu Lương Trạch đã vỗ ngực đảm bảo chẳng ngửi ra mùi gì hết nhưng anh ta vẫn không tin.
Sau cùng anh ta vẫn cố xịt thêm chút nước hoa nam lên người rồi mới đẩy cửa phòng hội nghị ra.
Căn phòng hội nghị rộng mênh mông trống trải tĩnh mịch.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.