Chương 1269: Trong ngoài bàn tay đều là thịt
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 933 chữ
- 2022-02-18 03:36:37
Lần trước, Hoắc Thiệu Hằng để anh ta
đại diện cán bộ xuống cơ sở
, vứt anh ta xuống bếp cho lợn ăn, đã hành hạ Âm Thế Hùng vô cùng thê thảm rồi.
Hoắc Thiệu Hằng
Ừ
một tiếng, điềm nhiên nói:
Đừng ấm ức, đều vì tốt cho cậu cả thôi.
Báo cáo thủ trưởng, tôi không ấm ức ạ!
Âm 3Thế Hùng vội vã biểu đạt quyết tâm, lúc này không phải lúc để hờn dỗi vu vơ, hơn nữa anh ta có tức gì đâu chứ.
Vâng thưa thủ trưởng!
Âm Thế Hùng lén lút lau mồ hôi, trong lòng thầm nói với Cố Niệm Chi. Niệm Chi, anh Đại Hùng chỉ có thể giúp em đến đây thôi… Em còn nhõng nhẽo nữa thì cẩn thận Hoắc thiếu sẽ mặc kệ em thật đấy!
Hoắc thiếu là con người như thế nào chứ?
Anh ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng mới quay lại nhìn anh ta một cái,
… Lúc cho lợn ăn mà cậu vẫn không quên gọi điện thoại cho Mã Kỳ Kỳ à? Có phải cậu muốn cho lợn ăn thêm vài ngày nữa không?
… Hả?! Thế không giống anh chút nào? Anh muốn từ bỏ à?!
Âm Thế Hùng trở nên kích động hẳn lên,
Anh không thể như thế này được! Niệm Chi mà biết thì sẽ đau lòng lắm đấy!
Hoắc Thiệu Hằng nhướng mắt nhìn anh ta một cái, dùng giọng điệu chắc nịch:
Cậu rất quan tâm Niệm Chi nhỉ?
Vừa nghĩ đến mấy con lợn béo9 tốt và chuồng lợn của chúng nó, anh ta liền cảm thấy không giận dữ chút nào…
Hoắc Thiệu Hằng đặt khuỷu tay lên bàn hội nghị, một tay nắm l6ại thành nắm đấm, mu bàn tay đặt dưới cằm, nhìn bản ghi hình phiên tòa, chầm chậm nói:
… Vụ án này có liên quan đến tung tích của Cố Tường Văn, rấ5t quan trọng đối với chúng ta.
Không thể bằng anh đi dỗ được!
Âm Thế Hùng chỉ thiếu nước cúi lạy Hoắc Thiệu Hằng,
Hoắc thiếu tha cho tôi đi! Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn thấy anh và Niệm Chi hòa bình lập lại thôi! Anh cũng biết, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt mà!
Cuối cùng, Hoắc Thiệu Hằng không nhịn nổi, bị lời nói của Âm Thế Hùng làm cho buồn cười, giơ chân đá anh ta một phát,
Ai là thịt bàn tay của cậu, cậu giữ phép tắc một chút đi!
Lúc này, Âm Thế Hùng mới hiểu rõ. Anh ta kéo ghế đến gần Hoắc Thiệu Hằng, ngó đầu nhìn tài liệu cạnh tay anh, nhỏ giọng bồn chồn nói:
… Không phải là phát hiện lão ‘Cố Tường Văn’ này có vấn đế sao?
Bộ phận phân tích tình báo của Cục tác chiến đặc biệt bọn họ không phải dạng vừa, từ phong cách hành sự của Cố Yên Nhiên có thể phán đoán thân phận
đại tiểu thư
của cô ta có khả năng là giả, từ đó cũng bắt đầu nghi ngờ thân phận của
Cố Tường Văn
có DNA tương thích với cô ta.
Hoắc thiếu, anh hiểu nhầm tôi rồi! Không phải là vì tôi đang lo lắng cho anh sao?!
Âm Thế Hùng vội vã đứng lên,
Lần này bà cô trẻ Niệm Chi giận lắm, Hoắc thiếu còn chưa dỗ dành được cô ấy mà.
Hoắc Thiệu Hằng nhớ đến thái độ của Cố Niệm Chi, dưới đáy mắt lướt qua một chút suy nghĩ sâu xa, nói:
Ừm, tạm thời không để ý đến cô ấy nữa, cô ấy muốn nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đi. Gần đây tôi rất bận, không có thời gian.
Làm sao bằng anh được chứ!
Âm Thế Hùng xua tay thật mạnh.
Nếu không thì cậu đi mà dỗ?
Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt về phía màn hình lớn.
Như hiện nay mà nói, lão ‘Cố Tường Văn’ có vấn đề hay không đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là rốt cuộc ông ta có bao nhiêu tài sản và phân chia như thế nào.
Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng dịu xuống. Anh im lặng tiếp tục phát đi phát lại đoạn ghi hình trực tiếp của phiên tòa thẩm tra, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt gần như không thay đổi,
Nhưng chúng ta cũng không thể từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Cố Tường Văn. Các Ủy viên Thường vụ của Bộ Quốc phòng có lệnh, phải nỗ lực hết mình, điều tra chân tướng tung tích của Cố Tường Văn thực sự. Tạm thời chúng ta sẽ chưa vạch mặt tên mạo danh kia, đặt ở đây coi như bình phong thu hút sự chú ý của các quốc gia khác cũng được.
Âm Thế Hùng ngẫm nghĩ, cảm thấy thông suốt, nhỏ nhẹ nói:
… Thế chúng ta có manh mối chưa?
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, đặt điều khiển trong tay xuống bàn hội nghị.
Âm Thế Hùng gãi gãi đầu, tìm chủ đề khác,
Lúc mới đến, tôi có gọi điện thoại cho Mã Kỳ Kỳ, cô ấy rất vui vẻ, nói là định cùng với Niệm Chi đến chỗ Giáo sư Hà ăn chực cơm.
Bao nhiêu năm nay, bọn họ chỉ nhìn thấy anh dỗ dành một người duy nhất, đó là Cố Niệm Chi…
Nhưng đáng tiếc, cô gái này có phúc mà không biết hưởng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.