Chương 1271: Em quên tôi rồi sao?


Làm điều xấu trước mặt bao nhiêu người, anh ta chán sống rồi chắc?

Hơn nữa, Cố Niệm Chi cũng không phải không có sự p8hòng bị, trong túi xách của cô có một bình xịt phòng kẻ xấu, một cây dùi cui phóng điện cỡ nhỏ, còn có một con dao nhỏ sắc n3họn.

Nếu có thể thì cô còn muốn đem theo một khẩu súng nữa. Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ mà thôi, Đế quốc Hoa Hạ 9cấm súng đạn, nếu cô mang súng bên mình thì sẽ phạm pháp.
Người đàn ông đó có hai hàng lông mày vừa đen vừa rậm, mắt sâu, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đúng tiêu chuẩn của một người con lai, hơn nữa là loại con lai đặc biệt tuấn tú, nhìn có vẻ không phải là kẻ xấu, có điều ánh mắt hơi lạ lùng. Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Chi, giống như hận không thể nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của cô vậy.
Cố Niệm Chi lắc lắc đầu,
Tớ quen mà, cậu cứ lên trước đi.
Cô ngừng lại rồi nói:
Nếu nửa tiếng sau tớ chưa quay lại thì cậu gọi điện thoại cho tớ nhé.


Ừ.
Mã Kỳ Kỳ nhanh chóng đáp lời, một mình quay về ký túc xá.
Dạ Huyền hơi áy náy cúi đầu xuống đất. Đến lúc ngẩng đẩu lên, mái tóc đen bóng xõa trước trán, khiến đôi mắt sâu của anh ta càng thêm mê người, đồng tử màu hổ phách có lực hấp dẫn khó nói thành lời. Nhưng Cố Niệm Chi lại không thích cách nói chuyện ngập ngừng như thế.
Quả nhiên, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nồi nào úp vung nấy, ở cạnh Cố Yên Nhiên lâu nên tên Dạ Huyền này bị nhiễm toàn tật xấu của con gái.
Trong mắt Cố Niệm Chi, Dạ Huyền và Cố Yên Nhiên thuộc cùng một loại người.

Được rồi, anh có gì thì nói đi, nếu không có chuyện gì thì phiền anh rời khỏi trường chúng tôi, đừng có bám theo tôi nữa. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại lắc qua lắc lại,
Tôi rất bận, không có thời gian chơi đoán câu đố một hai ba với anh đâu.

Tâm trạng của Dạ Huyền rất phức tạp, khó có thể diễn tả bằng lời. Đến anh ta cũng không biết vài ngày nay mình đã trải qua bằng cách nào nữa, người cứ lờ đà lờ đờ như cái xác không hồn.
Vừa nghĩ đến việc có khả năng anh ta đã nhận nhầm người, không chỉ không ở cạnh cô, chăm sóc cô, bảo vệ cô cả đời như những gì anh ta đã thề thốt với bác Cố, ngược lại còn hợp mưu với một tên lừa đảo bị đánh tráo, năm lần bảy lượt hại cô, Dạ Huyền liền cảm thấy ruột nóng như lửa đốt, hận không thể tự đâm mình vài nhát.
Cố Niệm Chi đi tới gốc cây lớn trước tòa nhà ký túc xá, nhìn Dạ Huyền, thản nhiên nói:
Anh Dạ Huyền, Cố Yến Nhiên không ở đây, anh tìm sai địa điểm rồi.

Dạ Huyền cứ nhìn cô chằm chằm như thế, thần sắc trên gương mặt vô cùng bối rối. Anh ta đút hai tay trong túi quần, một chân chà chà lên mặt đất đầy vô thức, gọi tên cô hết sức gượng gạo:
... Cố... Niệm Chi?


Vâng, anh đến tìm tôi à?
Hai tay của Cố Niệm Chi cũng thong dong đút trong túi áo khoác, đôi mắt hơi lấp lánh, cô khinh thường nói:
Anh lén lút đi theo sau chúng tôi là có ý gì chứ?

Không ngờ Dạ Huyền theo bọn họ tới tận dưới ký túc xá của 6nghiên cứu sinh nữ.
Cố Niệm Chi nói với Mã Kỳ Kỳ:
Cậu cứ lên trước đi.


Cậu không sao chứ?
Mã Kỳ Kỳ hơi l5o lắng nhìn Cố Niệm Chi, lại nhìn sang người đàn ông cao to đang đứng dưới gốc cây lớn phía trước tòa nhà.
Cố Niệm Chi thấy Dạ Huyền vẫn cúi đầu không nói năng gì thì cảm thấy mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
Ừm, thế thì tôi đi đây.


Nói xong, cô quay người đi ngay.

Lúc này, Dạ Huyền mới đưa tay ra, giữ cánh tay cô lại, khẩn khoản nói:
Em đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với em.


Cố Niệm Chi lạnh lùng liếc nhìn bàn tay đang giữ cánh tay cô của anh ta,
Buông ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.