Chương 1272: Lời hứa hẹn năm nào


Cố Niệm Chi toàn nói ngôn ngữ mạng thịnh hành, Dạ Huyền không hiểu,
Chủ nuôi là cái gì? Phong cách là sao? Em có thể nói lại bằng tiếng Anh được 8không?


Cố Niệm Chi bó tay.
Khi ấy, từ lúc hôn mê đến khi tỉnh lại, anh ta phát hiện mình đã ở trong bệnh viện rồi.
Một người đàn ông tuấn tú mặc áo blouse trắng nói với anh ta rằng, con gái ông đã cứu anh ta nhưng bởi vì cứu anh ta mà con gái ông sinh bệnh, sau này có thể để lại di chứng, hỏi anh ta có bằng lòng ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy cả đời hay không.

Không phải đợt trước, mà là rất nhiều năm về trước…
Dạ Huyền ngẩng đầu nhìn cô, nhưng không nhìn ra bất cứ hình bóng mơ hồ trong ký ức nào trên gương mặt cô.
Anh ta từng nghĩ rằng hình bóng mơ hồ đó là Cố Yên Nhiên, bây giờ chỉ có thể nói rằng đó là anh ta đơn phương tự nguyện nghĩ thế mà thôi.
Cố Niệm Chi rất ghét có người nói tốt về Cố Y6ên Nhiên, đặc biệt còn kèm theo lời nói xấu về cô thì cô càng không thích nghe.
Cô không thèm nói thêm gì nữa, quay người đi thẳng.
Lần này cô bước đi rất nhanh, lại đề phòng Dạ Huyền tóm cánh tay cô nên đợi đến khi Dạ Huyền kịp hoàn hồn thì Cố Niệm Chi đã đi được mấy bước rồi.

Anh từng làm gì thì tự anh biết, rất khó để người khác không hiểu lầm.
Nói thật lòng, Cố Niệm Chi rất tò mò Dạ Huyền đến đây làm gì, không thì cô cũng chẳng vòng vo với anh ta lâu như thế.
Hơn nữa, cô có thể cảm nhận được, thái độ của Dạ Huyền rất khác so với trước đây.
Khi đó, Dạ Huyền đã kiên định nói:
Viện trưởng dạy chúng cháu làm người phải thành thật, nói được phải làm được. Cháu đã đồng ý với bác Cố thì nhất định sẽ làm được ạ.


Cháu còn nhỏ quá.
Người đàn ông tuấn tú mặc áo blouse trắng xúc động xoa đầu anh ta,
Cháu căn bản không biết lời hứa hẹn này có ý nghĩa gì, nhưng thôi, cháu vui là được.

Dạ Huyền là một người rất thành thật. Lúc biết được con gái của người đàn ông đó vì cứu anh ta mà mắc bệnh, có khả năng để lại di chứng, trái tim của anh ta thắt lại, lập tức đồng ý với yêu cầu của người đàn ông đó.
Thái độ của người đàn ông đó đối với anh ta trở nên ấm áp hơn, ông còn xoa đầu anh ta, nói:
Vừa nãy chỉ muốn thử thách cháu thôi, cháu có thể đồng ý yêu cầu này, bác rất vui mừng, nhưng không cần cháu chăm sóc con gái bác. Bác chỉ muốn sau này khi nó cần giúp đỡ thì cháu giúp nó là được.

Nhưng đến chỗ này nói chuyện, không gọi một ít đồ ăn đồ uống cũng không ổn. Cố Niệm Chi liền nói:
Cho tôi một miếng bánh kem hạt dẻ, loại không thêm đường.

Dạ Huyền gọi một cốc cà phê Columbia.
Dạ Huyền cao ráo chân dài, lại còn đang chạy nên đã kịp chặn trước mặt cô, hơi áy náy nói:
Cố Niệm Chi, chúng ta nói chuyện đã, đến Starbucks trong trường em, được không?

Cố Niệm Chi nheo mắt dò xét anh ta,
Dạ Huyền, anh thật sự có chuyện tìm tôi ư? Không phải anh đến nói đỡ cho Cố Yến Nhiên à?

Thậm chí, đôi mắt của cô bé đó còn hơi giống với Cố Yên Nhiên.
Mà mắt của Cố Niệm Chi lại quá to, tuy rất xinh đẹp, nhưng... khó mà tưởng tượng rằng cô bé có đôi mắt nhỏ, lông mày mảnh mai năm ấy khi lớn lên lại có một đôi mắt to tròn thế này.
Cô ngạo mạn hất cằm,
Xin lỗi, tiếng Anh của tôi không được tốt, tôi chỉ biết nói tiếng Trung thôi.
3
Dạ Huyền cười haha hai tiếng,
Ừ, tiếng Anh không tốt mà có thể dùng tiếng Anh đi biện hộ trên tòa án ở nước Đức. Cố Niệm Chi, quả thật e9m cũng có nét giống những gì Cố Yên Nhiên nói đấy, mở miệng ra là nói nhăng nói cuội được.

Đương nhiên Cố Niệm Chi không nhớ được chuyện lúc 8 tuổi, nhưng cô vẫn quan sát Dạ Huyền một lúc, hỏi:
Xin anh cho biết niên canh?


Hả? Em có ý gì?
Dạ Huyền hoàn toàn không hiểu loại nói móc này.
Cố Niệm Chi không nghe nổi nữa, vứt thìa ăn bánh ngọt xuống, khoanh tay, lạnh lùng nói:
Anh có ý gì hả? Cứ coi như mười một năm trước tôi đã cứu anh, thế thì đã sao chứ? Rốt cuộc anh muốn nói gì?

Nhưng Dạ Huyền vẫn đang chìm đắm trong hồi ức, anh ta nhìn cốc cà phê trước mặt, lẩm bẩm nói:
Em đã cứu tôi nhưng bản thân lại ốm nặng một trận. Bác Cố không cho tôi đến thăm em, nói em bị ốm rồi, đợi em khỏi hẳn thì sẽ liên lạc với tôi. Sau này, tôi bị đưa tới Mỹ học trường nội trú rồi không gặp lại em nữa.

Nhưng Cố Niệm Chi đang ngồi trước mặt anh ta đây, chính là cô bé lúc đó sao?

Rất nhiều năm về trước ư?
Cố Niệm Chi nhíu mày,
Là bao lâu?

Bây giờ nghĩ lại, đúng là kỳ lạ thật.
Dạ Huyền lắc lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó ra, chìm vào ký ức.
Này ông anh, có phải anh đã nghĩ quá nhiều rồi không?
Mười một năm trước ư? Khi ấy cô mới 8 tuổi mà!
Dạ Huyền lấy thìa nhỏ khuấy cà phê, cúi đầu nói:
Cố Niệm Chi, em đã quên tôi thật rồi sao?

Cố Niệm Chi nhìn lên trời, khinh bỉ,
Dạ Huyền, anh nói lúc nào cơ? Nếu là đợt trước thì tôi nhớ anh chứ, anh luôn ở bên cạnh Cố Yên Nhiên.

Lúc đó, thậm chí bác Cố còn không nói với anh ta rốt cuộc là ai đã cứu anh ta, chỉ nói là con gái của ông.
Dạ Huyền không biết tên con gái của ông, càng không biết tuổi tác của cô ấy.
Ngẩng đầu nhìn thấy một nam một nữ bước vào, một nhân viên nữ lập tức đi tới ân cần hỏi:
Xin hỏi hai vị muốn dùng gì ạ?

Cố Niệm Chi mới uống cappucino ở chỗ Hà Chi Sơ nên không muốn uống cà phê nữa.

… Trước kia, tôi và em còn chưa từng nói với nhau câu nào, tôi lấy cái gì để nói hộ Cố Yên Nhiên chứ?
Lông mày của Dạ Huyền nhíu chặt lại,
Em đừng hiểu nhầm tôi.

Cố Niệm Chi hơi khó hiểu.
Cố Niệm Chi đi theo Dạ Huyền đến Starbucks gần ký túc xá.
Đang sau giờ trưa nên trong Starbucks rất ít người, mấy nhân viên ngồi buôn chuyện, bụm miệng cười ngặt nghẽo.

Nghĩa là anh đã bao nhiêu tuổi rồi. Mười một năm trước, tôi mới 8 tuổi, làm sao cứu nổi một người đàn ông chứ?
Cố Niệm Chi mất kiên nhẫn chống tay lên má, nhìn ra bên ngoài cửa sổ,
Có chuyện gì thì anh nói nhanh lên, tôi thật sự rất bận, buổi chiều tôi còn có tiết học nữa.


… Tôi chỉ hơn em 3 tuổi thôi, năm nay tôi 22 tuổi, mười một năm trước, tôi… không cẩn thận ngã xuống biển, được em cứu sống.
Dạ Huyền dè dặt nói. Thế nhưng, khi nheo mắt quan sát Cố Niệm Chi, quả thật anh ta không nhìn ra nét diện mạo tương đồng với cô bé hơi mập mạp năm đó.
Trước kia, lúc Dạ Huyền ở bên cạnh Cố Yên Nhiên, anh ta nhìn cô như người xa lạ, anh ta chỉ nghe lời Cố Yên Nhiên thôi. Nhưng hiện giờ, trong ánh mắt của anh ta đã thêm vài phần ấm áp, không còn lạnh lùng, mất kiên nhẫn như trước kia nữa.
Vả lại, Dạ Huyền là một trong những tâm phúc của Cố Yên Nhiên, nếu có thể điều tra được gì đó từ anh ta, thì cũng có ích với vụ kiện mà cô đang chuẩn bị.

… Ví dụ mười mấy năm về trước chẳng hạn?
Dạ Huyền hỏi dò,
Em có biết bơi không?


Biết chứ, kỹ thuật bơi lội của tôi không tồi đâu.
Cố Niệm Chi nhớ mình từng cứu Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch khỏi vùng biển Blue Hole, cô mím môi mỉm cười,
Tôi còn có thể cứu người ở biển cơ mà, thế thì anh nghĩ tôi có biết bơi không?

Cà phê và bánh ngọt nhanh chóng được mang tới.
Hai người chọn chỗ cạnh cửa sổ, xung quanh không có người, một địa điểm thích hợp để nói chuyện.

A?! Em nhớ lại rồi à!
Gương mặt u ám của Dạ Huyền lập tức trở lên bừng sáng,
Mười một năm về trước, em đã từng cứu tôi ở biển!

Cố Niệm Chi á khẩu.
Anh ta gần như phải chạy đuổi theo, luôn miệng nói:
Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi, em đừng nóng nảy như thế… Em nghe tôi nói, tôi thật sự có lời muốn nói với em mà!

Cố Niệm Chi mất kiên nhẫn nói:
Anh đã nói nhảm cả nửa ngày rồi, còn bảo tôi mở miệng ra là nói nhăng nói cuội nữa, vậy anh còn gì đáng phải nói với loại người như tôi chứ? Mau mau quay về bên chủ nhân của anh đi, đừng chọc tức tôi, tôi báo cảnh sát tống cổ anh vào đồn đấy.

Người đàn ông đó hoàn toàn không nghĩ rằng Dạ Huyền sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa hà khắc khi đó, nhưng cuối cùng anh ta lại một mực ghi nhớ trong lòng.

Rất nhanh sau đó, anh ta được người đàn ông họ Cố kia đưa sang Mỹ học trường nội trú, ngành chính là kỹ thuật máy tính, ngành phụ là tài chính và kế toán.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.