Chương 1273: Bức ảnh duy nhất



… 11 tuổi anh đi Mỹ đến 18 tuổi anh mới quay về Barbados à? Trong khoảng thời gian đó, anh chưa từng quay về một lần nào ư?
Cố Niệm Chi hỏi m8ột cách ngờ vực, cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Dạ Huyền ngẩng đầu, nhìn cô mỉm cười, đôi mắt sâu hun hút nheo lại, hơi giống với mấ3y nam minh tinh Hollywood có dòng máu gốc Hoa.


Đúng vậy, không quay về lần nào. Đối với một đứa trẻ mồ côi thì có gì to tát đâu. Quay9 về làm gì chứ? Thăm cô nhi viện à?
Dạ Huyền thản nhiên nói,
Hơn nữa, lịch học của tôi rất dày. Trong bảy năm, tôi không chỉ học xong trung 6học cơ sở, trung học phổ thông mà còn hoàn thành cả bậc đại học.

Cô ta có nằm mơ cũng đừng hòng mơ được tới!
Cố Niệm Chi không kiềm chế nổi mà bật cười:
… Ba tôi lợi hại đến thế, nhưng sao Cố Yên Nhiên phải đi học trường quản gia nhỉ?

Dạ Huyền ngây người,
Cố Yên Nhiên học trường quản gia ư?!

Áo blouse trắng… lẽ nào là bác sĩ ư?

… Bác Cố là một thiên tài. Từ nhỏ người ta đã nói tôi là thiên tài, nhưng tôi biết bản thân không bằng đầu ngón chân của bác Cố. 16 tuổi, bác Cố bắt đầu học liền hai bậc MD, PhD. Người khác mất tám năm để hoàn thành học vị thì bác ấy chỉ cần ba năm. Học xong, bác ấy làm bác sĩ chủ nhiệm hai năm, sau đó lại có hứng thú với vật lý. Năm 20 tuổi, bác ấy xin học tiến sĩ chuyên ngành vật lý tại trường MIT hàng đầu, cũng chỉ học trong ba năm. Hoàn thành xong học vị tiến sĩ vật lý, bác ấy lại học tiến sĩ sinh học tại Đại học Harvard. Khi lấy được bằng tiến sĩ của ba trường đại học hàng đầu thế giới, lúc đó bác ấy mới 27 tuổi.

Lúc Dạ Huyền nhắc về Cố Tường Văn, trên gương mặt anh ta tràn ngập sự bái phục, đôi mắt gần như sắp xuất hiện ánh sao.
Thời gian anh ta dùng làm gì đều rất rõ ràng.
Bản thân Cố Ni5ệm Chi cũng tốt nghiệp đại học khi 18 tuổi nên cô không hề kinh ngạc với tình trạng của Dạ Huyền.
Cô gật đầu, nói thêm:
Vậy rốt cuộc ba tôi làm nghề gì?

Có điều, cô dùng rất nhiều cách tra trên mạng cái tên
Cố Tường Văn
, còn có cả
Kevin Ku
, biết ông đăng tải rất nhiều luận văn trên các tạp chí học thuật, nhưng chẳng có tạp chí nào đăng hình ảnh của ông cả.
Trước nay, Cố Niệm Chi chưa từng thấy một người có nhiều thành tựu như thế lại giấu giếm bản thân cẩn thận đến vậy.
Điều này là vì sao chứ?
Cố Niệm Chi nghĩ không thông. Cô nhìn Dạ Huyền một cách khẩn khoản, muốn biết được càng nhiều thông tin liên quan đến Cố Tường Văn từ chỗ anh ta, chứ không chỉ những nhãn hiệu khô khốc được gắn trên người ông, ví dụ như thiên tài, ví dụ như nhà phát minh vĩ đại, ví dụ như tỉ phú ẩn dật gì gì đó.
Dạ Huyền ngây ngẩn nhìn đôi mắt to long lanh của Cố Niệm Chi một cách chăm chú. Đôi mắt của cô đen láy, giống như bầu trời đêm mênh mông, chỉ cần giơ tay là có thể sở hữu toàn bộ ánh sao trong tay.
Sự sùng bái và ngưỡng mộ trên gương mặt của cô đã cảm hóa Dạ Huyền. Giọng nói của Dạ Huyền bất giác trở nên ấm áp hơn,
Bác Cố là người rất tốt, ôn hòa, rộng lượng, lương thiện, khoan dung, tôi chưa từng gặp người nào tốt hơn bác ấy. Bác ấy thương con gái mình nhất, tôi cũng chưa từng gặp người ba nào thương con gái hơn bác ấy, chỉ tiếc là…

Cố Niệm Chi mím chặt môi, nước mắt bất giác rơi lã chã, dọc theo gò má trắng trẻo mịn màng của cô liên tục rơi xuống tấm ảnh.
Cô vội cầm giấy lau đi, tiện tay dùng ngón tay chạm lên người đàn ông cao lớn, mặc áo gió màu nâu nhạt trong bức hình.
Đôi mắt ông không to, nhưng rất sâu và rất đen, mái tóc rậm được chải gọn gàng, sống mũi thẳng tắp giống hệt mũi của Cố Niệm Chi, cằm hình vuông, khóe môi hơi nhếch lên, trong đáy mắt để lộ nét cười nhẹ nhàng, ôn hòa và ấm áp như ánh mặt trời.

Đúng vậy, anh không biết à? Anh không tin thì có thể đích thân hỏi cô ta.
Cố Niệm Chi xua xua tay, không muốn lãng phí thời gian cho những người không có liên quan, cô trở lại đề tài, kích động hỏi:
Thế rốt cuộc ba tôi là người như thế nào? Tôi luôn nghe bọn họ nói, ông ấy rất lợi hại, học rất giỏi, có rất nhiều bản quyền phát minh, nhưng cuối cùng ông ấy là người như thế nào chứ? Anh có ảnh của ông ấy không?

Cố Niệm Chi có ước nguyện mãnh liệt muốn nhìn thấy hình dáng của ba mình.
Cái người thực vật quắt queo trên giường bệnh thì không thèm nói rồi. Bây giờ, Cố Niệm Chi đã chắc chắn một trăm phần trăm, ông ta không phải ba cô Cố Tường Văn.
Cô gần như run rẩy đón lấy bức ảnh từ tay Dạ Huyền. Phát hiện đầu tiên của cô là bức ảnh được chụp từ chiếc máy ảnh dùng một lần.
Giấy ảnh đã hơi cũ, nhưng chất lượng vẫn còn tốt, không bạc màu, nhưng màu sắc đã không còn mới nữa, không thể so sánh được với giấy ảnh chất lượng cao bây giờ.
Hơn nữa người đàn ông đang mỉm cười trong ảnh…
Nhớ đến người đàn ông hoàn toàn thay đổi trên giường bệnh, tâm trạng của Dạ Huyền nhanh chóng suy sụp.
Anh ta cúi đầu, lấy một chiếc ví từ trong túi áo, trong ngăn đựng bằng lái xe, anh ta rút ra một tấm ảnh khoảng bốn inch,
Bác Cố không thích chụp ảnh, đây là bức ảnh duy nhất của tôi và bác Cố.

Trái tim của Cố Niệm Chi sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cố Niệm Chi cũng càng nghe càng thích thú.
Đến giờ thì cô càng dám chắc bản thân là con gái ruột của Cố Tường Văn hơn.
Cái loại khí chất như Cố Yên Nhiên sao có thể là con gái ruột của Cố Tường Văn được cơ chứ?
Vừa nhìn đã biết ông là một người đàn ông bao dung rộng lượng rồi. Một tay ông đặt lên trên vai cậu bé nhỏ tuổi, nhìn vào ống kính lặng lẽ mỉm cười.

Nụ cười của ông như có sức cảm hóa, chỉ qua bức ảnh cũng có thể khiến Cố Niệm Chi đang khóc thành cười.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.