Chương 1287: Tranh thủ từng giây từng phút
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1232 chữ
- 2022-02-18 03:36:37
Vụ án tranh chấp tài sản vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay bỗng gặp trắc trở. Xem ra trong tay Cố Yên Nhiên còn có không ít 8con át chủ bài, cũng không biết Niệm Chi có thể ứng phó được không.
Anh cúi đầu, muốn nói gì đó, nhưng thấy Cố Niệm Chi đã nằm tr3ong lòng anh ngủ say tự bao giờ.
Hơi thở của cô đều đều nhẹ nhàng, hàng mi dài không nhúc nhích, che đi quầng thâm dưới mắt.
9
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú ngắm nhìn gương mặt ngủ say của cô. Anh phát hiện có lẽ gần đây cô rất mệt mỏi nên sắc mặt trắng bệch gần nh6ư trong suốt, hai gò má nhợt nhạt như một lớp phấn nhạt của hoa đào tháng tư, thế mà màu trên đôi môi lại rất tươi. Nhưng nhìn kĩ lại, có5 lẽ là cô có thoa son.
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng xem điện thoại của mình, nhưng khóe mắt vẫn luôn đặt trên người Cố Niệm Chi.
Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, anh hoàn toàn không thể tập trung sức chú ý được.
Cuối cùng Hoắc Thiệu Hằng cũng thở dài, buông điện thoại xuống, ôm cô từ trong chăn ra, đặt cô nằm ngang trên đùi mình, cúi đầu bắt đầu hôn lên môi cô, đồng thời một cánh tay len lỏi vào trong quần áo cô.
Cố Niệm Chi từ từ tỉnh ngủ, cũng cảm nhận được nụ hôn ngày càng nóng bỏng của Hoắc Thiệu Hằng. Cô không chống cự, chỉ đang nghĩ, vì sao lúc hôn đàn ông nhất định phải sờ ngực…
Trước đây lúc anh hôn cô có từng sờ không nhỉ?
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nhớ được gì cả, chỉ nhớ là lúc đó mình vừa bị anh hôn, đầu óc đã rối loạn mơ hồ, đến mình họ gì cũng không nhớ nổi nữa. Trong não như xoắn lại thành một đống bùi nhùi, không nghĩ được điều gì, hoàn toàn không có ấn tượng là anh đã làm những gì nữa.
Đặt Cố Niệm Chi lên giường, đắp cho cô tấm chăn mỏng xong, Hoắc Thiệu Hằng cũng vén chăn ra ngồi vào trong.
Anh không ngủ, chỉ ngồi trên giường, lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu kiểm tra mail công việc, đồng thời kiểm tra tiến độ hành động của các bên.
Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ chau mày, lấy khăn giấy trên bàn trà, chà nhẹ lên môi cô, lau lớp son dưỡng đi. Trên khăn giấy chỉ để lại vài vệt màu đỏ san hô.
Sau đó, một tay anh đỡ cổ cô, một tay vòng dưới đầu gối bế cô lên.
Khi đẩy cửa phòng ngủ, nhìn thấy chiếc giường đã được đổi, trong đầu Hoắc Thiệu Hằng bất giác xuất hiện cảnh tượng ngày đó hai người ở trên giường đùa giỡn, không ngờ lại làm sập cả một chiếc giường, khóe môi vô thức khẽ cong lên.
Nhưng bây giờ anh hôn cô, cô đang đắm chìm trong đó mà vẫn có thể phân tâm nhớ lại động tác của anh…
Đây là có tiến bộ rồi chứ nhỉ?
Hoắc Thiệu Hằng phát hiện Cố Niệm Chi không tập trung, véo mạnh cô một cái mới buông cô ra.
Lần này, cô không có Hoắc Thiệu Hằng vỗ về thần kinh nhạy cảm của mình nữa, chỉ đành dùng cách giảm thiểu giấc ngủ để giảm bớt lo lắng và bất an của mình.
Cách làm của cô tuy rất ngốc, nhưng vẫn có chút tác dụng. Cô có thể cảm nhận được mình đã từ từ thoát khỏi sự lo lắng không yên, hoang mang rối bời mỗi khi nhắm mắt lại. Cô càng lúc càng thấy mệt mỏi và buồn ngủ, chứ không phải như lúc mới quay về, có thể mở trừng mắt cả một buổi tối, thần kinh lúc nào cũng trong tình trạng kích động lạ thường.
Giấc ngủ hôm nay là giấc ngủ sâu nhất, bình yên nhất từ sau khi cô trở về.
Cửa sổ có công dụng cách âm rất tốt, tấm rèm nhung vàng dày có lớp cách ly chắn ánh sáng và cách nhiệt, che kín chiếc cửa sổ cao nửa tường.
…
Rất lâu rồi Cố Niệm Chi không ngủ một giấc thoải mái như vậy. Hình như sau khi trở về từ nước Đức, giấc ngủ của cô luôn rất tệ.
Lúc rời khỏi môi anh, Cố Niệm Chi đã thở hổn hển.
… Em còn không tập trung nữa, anh sẽ phạt em đấy.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu khẽ chạm vào trán cô,
Em đã không ngủ bao lâu rồi hả?
Em có ngủ mà…
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười, cái miệng nhỏ ngọt như bôi mật qua mặt Hoắc Thiệu Hằng,
Nhưng mà ở cạnh anh ngủ rất ngon. Hoắc thiếu, anh giống như thuốc an thần của em vậy, dùng một lượng nhỏ là được, uống nhiều sẽ xảy ra chuyện, thỉnh thoảng uống một chút là tốt lắm rồi.
Thế nên, cô cũng thay đổi thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình, quen với việc thức đêm viết luận văn làm bài tập, tranh thủ thời gian ban ngày để ngủ.
Nhưng ban ngày có lúc có giờ học, có lúc lại có việc, không thể ngủ đủ giấc như ban đêm được. Về lâu về dài, vẻ mệt mỏi từ từ lộ ra.
Nhưng cô không mấy lo lắng, cô biết là vì những chuyện ở Đức khiến chứng rối loạn stress sau sang chấn mấy năm trước vẫn chưa khỏi hẳn lại tái phát. Cô vừa tự điều chỉnh tâm trạng, đồng thời vừa tăng cường khả năng chịu đựng áp lực của mình.
Cố Niệm Chi mở mắt, ngơ ngác nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi bên cạnh mình. Cô không cảm thấy hoảng sợ, chỉ đưa đầu lưỡi liếm cánh môi hơi khô, khẽ
ưm
một tiếng.
Hoắc Thiệu Hằng đảo mắt nhìn cô,
Em dậy rồi à?
Anh kéo chăn cho cô, thuận tay khẽ vỗ lưng cô rồi tiếp tục xem điện thoại, chỉ dùng một tay lướt nhẹ trên màn hình máy.
Thật ra Cố Niệm Chi vẫn chưa tỉnh ngủ, cô chỉ dựa vào bản năng nhìn Hoắc Thiệu Hằng mà thôi. Trong vô thức, cô cảm thấy đây là người có thể khiến cô ngủ ngon.
Hoắc Thiệu Hằng dùng tay khẽ chạm vào môi cô,
Em dạo này tiến bộ quá nhỉ, biết nói cả lời ngon tiếng ngọt qua mặt anh.
Em đâu có?
Cố Niệm Chi chun mũi, đầu mũi chạm vào ngón tay Hoắc Thiệu Hằng, trơn nhẵn mềm mại.
Còn không có sao?
Hoắc Thiệu Hằng vỗ mông cô mấy cái tượng trưng,
Nói anh là thuốc an thần của em, đây là khen anh hay nói móc anh?
Em đâu dám nói móc anh?
Cố Niệm Chi đẩy Hoắc Thiệu Hằng ra, xuống giường,
Anh là boss rồi, em phục vụ anh còn không kịp nữa.
Thật à? Vậy hôm nay em muốn phục vụ anh sao?
Hoắc Thiệu Hằng hơi lưu luyến sự ấm áp giữa hai người, đưa tay ra kéo cô về, nằm vào trong chăn.
Ngón tay anh đã bắt đầu vẽ vòng tròn trên eo cô rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.