Chương 1289: Tiến hành cùng lúc
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1412 chữ
- 2022-02-18 03:36:37
Họ đều không phải kẻ ngốc, dựa theo pháp luật, cho dù có phải là nhận nuôi hay không, chỉ cần không có di chúc khác bên ngoài thì con gái nu8ôi và con gái ruột đều có quyền thừa kế như nhau.
Cho nên, họ cũng không hiểu tại sao phía bên Cố Yên Nhiên lại muốn giở trò về mặt3 giấy tờ nhận nuôi.
Cho dù không lấy ra được giấy tờ nhận nuôi, vẫn còn giấy chứng nhận của Chính phủ Barbados chứng minh thân phận9 con gái nhà họ Cố của Cố Niệm Chi, cũng không biết Cố Yên Nhiên bị chập mạch chỗ nào.
Thế là tòa án thụ lý vụ án chấp nhận lời đề nghị của Cố Niệm Chi, từ chối yêu cầu kéo dài thẩm vấn của Cố Yên Nhiên và Kim Uyển Nghi, quyết định tiến hành cùng lúc. Đồng thời đưa ra ngày tháng mở phiên tòa tiếp theo, chính là thứ tư tuần sau. Họ cũng yêu cầu bên Cố Yên Nhiên nộp danh sách tài sản nhà họ Cố để xác thực, đồng thời cho Kim Uyển Nghi và Cố Yên Nhiên thời gian ba tháng, để họ tiếp tục tìm kiếm giấy tờ nhận nuôi.
Nhận được quyết định của tòa án, Kim Uyển Nghi tức đến nỗi đập bàn, làm đổ một ly cà phê, cà phê màu nâu đen chảy khắp bàn, suýt chút nữa làm bẩn cả thảm trải sàn.
Yên Nhiên, tòa án từ chối yêu cầu kéo dài ba tháng, phiên tòa tiếp theo là thứ tư tuần sau, danh sách tài sản của cô đã có chưa?
Sau khi Kim Uyển Nghi phát cáu xong, vẫn phải gọi điện thoại cho Cố Yên Nhiên.
Còn phải ký tên nữa sao?
Rõ ràng là Cố Yên Nhiên hơi phản kháng,
Cứ như vậy nộp lên không được à?
Đương nhiên không được, tòa án sẽ coi như tài liệu vô hiệu.
Kim Uyển Nghi kiên nhẫn giải thích cho Cố Yên Nhiên,
Ngày mai là phải giao danh sách lên rồi, cô làm nhanh một chút nhé.
Cố Yên Nhiên vùi mình trong chiếc sofa lớn ở phòng khách trong biệt thự của mình, ngắm nhìn khung cảnh mùa thu đìu hiu bên ngoài cửa sổ sát đất. Cô ta nhấp một ngụm rượu vang, nhân lúc ngà ngà say in thêm một bản danh sách ra, ký tên lên đó, gửi sang cho Kim Uyển Nghi.
Dạ Huyền nghĩ như vậy, cuối cùng cũng bước ra từ phía sau thân cây lớn, đi về phía ông cụ đó.
Anh ta vẫn luôn nhớ, đây là buổi hoàng hôn điển hình vào những ngày thu ở Bắc Mỹ, ánh hoàng hôn sắp lặn kéo bóng của tất cả mọi thứ ra thật dài.
Dạ Huyền đón ánh hoàng hôn bước đến, nói với ông cụ ấy:
Chào ông.
Lúc mới đầu Dạ Huyền cảm thấy rất khó tin, nhưng anh ta quan sát ông cụ suốt mấy ngày, càng quen thuộc với ông, càng chắc chắn ông chính là luật sư xử lý công việc liên quan đến pháp luật cho Cố Tường Văn.
Bởi vì cảm giác mà ông tạo cho anh ta rất giống với Cố Tường Văn, đều là thái độ hiền hậu ôn hòa, tốt bụng với mọi người, tính cách cũng rất tốt.
Chỉ là, không biết nếu tiếp xúc nhiều hơn, liệu anh ta có cảm thấy càng giống hơn không.
Dọc đường đi liên tục có người chào hỏi ông cụ hòa nhã dễ gần này.
Ông cụ bật cười ha ha, có lúc dừng lại nói chuyện với người ta, có lúc khom lưng dọn phân mà chú chó nhà ông ấy thải ra trên bãi cỏ.
Một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa lại có một khách hàng lớn như Cố Tường Văn.
Sau khi bức thư của Cố Niệm Chi được gửi đi,6 tài liệu yêu cầu kéo dài thẩm vấn của Kim Uyển Nghi mới được gửi đến tòa án.
Tòa án vừa nhìn đã bực mình. Vì tìm kiếm giấy tờ nhận5 nuôi mà phải hoãn lại ba tháng để thẩm vấn ư?!
Cứ như cô đang xem thường tòa án ấy nhỉ…
Sau khi đến Little Rock ở bang Utah, Mỹ, Dạ Huyền không lập tức đến thăm ông Vanderbilt tiếng tăm lẫy lừng của thành phố này.
Little Rock là một thành phố rất nhỏ, tổng cộng chỉ có bốn năm nghìn người sinh sống, còn không đông người bằng một thôn quê nhỏ ở Đế quốc Hoa Hạ. Người trong thành phố gần như đều quen biết nhau cả.
Dạ Huyền không ngờ người xử lý công việc liên quan đến pháp luật của Cố Tường Văn và giúp ông ấy lập di chúc lại là một luật sư không có gì nổi bật, một ông cụ tướng mạo bình thường, trông hiền từ như ông già Noel như vậy.
Cố Yên Nhiên nghe vậy cũng rất khó chịu, ngay cả chuyện kéo dài ba tháng cũng không xin được, cô ả Kim Uyển Nghi này thật vô dụng…
Cũng may mà cô ta gọi điện thoại cho người đó, nhận được chỉ giáo từ bà ta. Nếu không, chỉ dựa vào Kim Uyển Nghi này thì cô ta thua chắc.
Cố Yên Nhiên mở máy tính, nhìn danh sách tài sản mình đã sắp xếp lại một lần, gửi qua cho Kim Uyển Nghi,
Luật sư Kim, đây là danh sách tài sản nhà họ Cố, cô xem xong thì có thể nộp cho tòa án.
Trước đây lúc chưa quen biết nhiều, cô ta còn bị khí thế của Cố Yên Nhiên dọa sợ.
Bây giờ quen sâu hơn rồi… Kim Uyển Nghi khẽ lắc đầu, ấn tượng về Cố Yên Nhiên thật sự không tốt lắm.
Cô ta nhập những tư liệu này vào máy tính, sau đó nói với Cố Yên Nhiên:
Yên Nhiên, cô làm thêm một bản danh sách nữa, ký tên mình lên đó, tôi gửi tài liệu cô đã ký tên cho tòa án.
Kim Uyển Nghi vừa nhận được danh sách đã có chữ ký đó, vội vàng gửi đến tòa án.
Tòa án nhận được bản danh sách, nhanh chóng cho người dựa vào địa chỉ trên danh sách, gửi thư cho những ngân hàng, quỹ đầu tư, cơ quan đăng ký bằng sáng chế, điều tra tình trạng giá trị và số dư trong tài khoản của Cố Tường Văn.
…
Ông Vanderbilt năm nay đã gần 80 tuổi, nhưng tinh thần khỏe khoắn, tuy già nhưng vẫn tráng kiện, hằng ngày đều dẫn cháu trai cháu gái, dắt theo chú chó ra ngoài đi dạo.
Chào ông Vanderbilt.
Ông định đi tản bộ, hay dắt chó đi dạo thế?
Kim Uyển Nghi xem lướt qua, âm thầm tặc lưỡi với số tài sản kếch xù của nhà họ Cố.
Loại giàu đến cấp độ này hoàn toàn không phải giai cấp làm công ăn lương có thể mong đợi được. Cho dù là vua làm công trong giai cấp làm công ăn lương cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, tuy nhà họ Cố nhiều tiền như vậy, nhưng cái kiểu cách của Cố Yên Nhiên luôn cho người ta cảm giác rất keo kiệt.
Vanderbilt nheo mắt nhìn anh ta, mỉm cười hiền từ, nói:
Cậu nhóc, cuối cùng cậu cũng bước đến rồi.
Ông đã sớm phát hiện ra tôi rồi ư?
Dạ Huyền hơi bất ngờ.
Đúng thế, cậu lộ liễu quá. Tuy mỗi ngày thay quần áo và giày dép khác nhau, nhưng khí chất của cậu vẫn không thay đổi. Cho dù cậu mặc quần áo của thợ sửa ống nước, hay quần áo của người giao hàng, khí chất của cậu vẫn như vậy. Nếu như cậu thật sự muốn giả dạng một người, tốt nhất nên nghiên cứu kĩ người đó rồi hẵng giả dạng.
Ông cụ mỉm cười nói, xen lẫn chút niềm vui âm thầm về sự phán đoán của mình, cười híp mắt nhìn Dạ Huyền.
Những ông cụ ở tuổi này thường sẽ mắc chứng đãng trí tuổi già, đừng nói là nhận ra một người lạ quan sát họ mấy ngày, ngay cả người vợ ở bên cạnh họ mấy chục năm cũng không nhận ra.
Nhưng tư duy của ông cụ này rất rõ ràng, nói chuyện đâu vào đấy, rất có logic.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.