Chương 1360: Giá đắt hơn vàng



Đây hẳn cũng thuộc phạm trù công việc của mẹ.
Hoắc Thiệu Hằng vỗ lên cái vali xách tay của mình, sau đó nói rất nhẹ:
Có lẽ cũ8ng có liên quan đến ông ngoại.


Tống Cẩm Ninh lập tức nghiêm túc hẳn lên, bà vội vàng đưa Hoắc Thiệu Hằng đi vào phòng 3thí nghiệm quan trọng của mình. Bà đóng cửa bên ngoài lại, nhấn vào một cái nút, một tấm chắn có thể chống bom hạt nhân từ từ đ9óng lại từ bên hông phòng, chia văn phòng thành hai phần trong và ngoài:
Có chuyện gì, bây giờ con có thể nói được rồi.

<6br>Hoắc Thiệu Hằng biết mặc dù Viện Vật lý năng lượng cao là nơi nghiên cứu khoa học, nhìn chung không có quá nhiều cơ mật, như5ng phòng thí nghiệm của nhóm Tống Cẩm Ninh từng hợp tác rất nhiều hạng mục với bên quân đội nên cấp độ an ninh ở đây không phải là cấp độ của các tổ chức nghiên cứu khoa học thông thường.

Tống Cẩm Ninh đã bật chế độ bảo vệ mạnh mẽ nhất của phòng thí nghiệm, đủ để thấy bà vô cùng coi trọng vấn đề này.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, ánh nắng buổi chiều lọt qua những ô cửa kính lớn, khiến cả căn phòng thí nghiệm ấm áp như mùa xuân.
Tống Cẩm Ninh đọc hết một bản luận văn, phát hiện thời gian đã trôi qua hai giờ mà cái máy kia vẫn còn đang phân tích, bà không kìm được, lại hỏi Hoắc Thiệu Hằng một lần nữa:
Rốt cuộc con lấy được thứ đó ở đâu ra vậy?


Điều này rất quan trọng sao ạ?
Hoắc Thiệu Hằng để điện thoại di động xuống, ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Ninh.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống phía đối diện bàn làm việc của Tống Cẩm Ninh, nhập mập mã vào chiếc vali và mở nó ra.
Anh xoay chiếc vali về phía Tống Cẩm Ninh:
Mẹ nhìn thử xem, có nhận ra đây là cái gì không ạ?

Tống Cẩm Ninh nhìn vào chiếc vali được mở ra, bên trong có mấy túi nhựa trong, mỗi chiếc chứa một ít mảnh vụn màu đen, không biết lấy được từ nơi nào.
Hoắc Thiệu Hằng chú ý tới nhãn hiệu dán trên thiết bị kia: Máy quang phổ phát xạ nguyên tử plasma kết hợp từ tính.
Tống Cẩm Ninh vừa điều khiển máy kiểm tra, vừa giải thích với Hoắc Thiệu Hằng:
Thiết bị này có thể lợi dụng plasma kích phát vật mẫu bay hơi và phân hủy thành trạng thái nguyên tử. Các nguyên tử sẽ bị kích thích trong nguồn sáng và phát ra ánh sáng. Hệ thống sẽ sử dụng hệ thống quang phổ để phân tích định lượng phổ, thu được sơ đồ cấu trúc vật chất của mảnh vỡ này.

Hoắc Thiệu Hằng lẳng lặng nghe, một lát sau mới hỏi:
Phân tích vật liệu có vẻ như là lĩnh vực của hóa học, ở chỗ này của mẹ có thiết bị thích hợp không?


Mẹ phải kiểm tra một chút.
Tống Cẩm Ninh hứng thú hẳn lên. Bà lấy một đôi găng tay cao su mới tinh từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra, đeo vào tay rồi cầm cái túi nhựa kia đi đến chỗ bàn thí nghiệm của mình.
Hoắc Thiệu Hằng đi theo, chắp tay sau lưng đứng bên cạnh quan sát.
Tống Cẩm Ninh dùng cái kẹp nhỏ gắp một mảnh vỡ từ trong túi ra, đặt vào chiếc hộp chì, rồi lại đặt nó vào một thiết bị kiểm tra các thành phần của vật liệu.
Tống Cẩm Ninh không nói tiếp, tập trung hết sự chú ý vào thiết bị đang kiểm tra này.
Hoắc Thiệu Hằng chờ ở bên cạnh, chờ một lèo hai tiếng đồng hồ mà thiết bị đó vẫn còn đang phân tích. Anh ngồi luôn xuống cái ghế bên cạnh, bắt đầu lấy điện thoại ra kiểm tra email.
Tống Cẩm Ninh cũng trở về xem luận văn ở trên bàn làm việc của mình.
Sở trường của Tống Cẩm Ninh là Vật lý năng lượng cao, không phải là hóa học.
Tống Cẩm Ninh cười:
Mẹ thấy mảnh vỡ này của con không tầm thường đâu, là vật liệu năng lượng cao đấy, không phải là vật liệu bình thường, cho nên nó cần phân tích vật lý chứ không phải là phân tích hóa học.

Hoắc Thiệu Hằng hiểu ngay:
Quả nhiên con không tới sai chỗ.

Bà nghi ngờ nhìn Hoắc Thiệu Hằng:
Những cái này từ đâu ra vậy? Tại sao lại muốn mẹ nhận biết chúng?


Mẹ đừng quan tâm những thứ này từ đâu tới, con chỉ muốn nhờ mẹ xác nhận xem đây có phải là thứ mà mẹ biết hay không thôi.
Hoắc Thiệu Hằng lấy một cái túi nhựa trong suốt từ trong vali ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy tới, cái túi nhựa kia trượt trên mặt bàn bóng loáng, đến trước mặt Tống Cẩm Ninh.
Tống Cẩm Ninh duỗi một ngón tay ra đè cái túi lại, không để nó trượt rơi khỏi mặt bàn. Ngay khi ngón tay vừa ấn lên cái túi, Tống Cẩm Ninh chợt nhận ra điều gì đó. Bà vội vàng dùng tay bóp bóp mảnh vỡ bên trong túi nhựa, có vẻ rất tò mò với cảm giác trên tay.
Sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì.

Tống Cẩm Ninh nhìn con trai một lúc rồi gật đầu:
Rất quan trọng, nó có thể cho mẹ manh mối, có lẽ phương pháp phân tích vừa rồi là sai.


Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một lúc, dĩ nhiên anh không thể nói ra tình hình thực tế, nhưng giải thích một chút tính năng của thứ này thì vẫn được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.