Chương 1418: Hoàn toàn trắng tay


Người Mông Cổ không phải là dân tộc đại diện cho người da vàng, mà là người Trung Hoa mới đúng.

Tin tức này đã khiến cho Cố8 Niệm Chi trở nên vô cùng hăng hái, khắc sâu ấn tượng vào đầu.

Tống Cẩm Ninh lại bàn luận với cô thêm một vài vấn đề về ge3n nữa rồi mới hài lòng rời đi.
Lần này của Cố Niệm Chi đương nhiên không nghiêm trọng như vậy, nhưng tính chất thì lại tương tự.
Lúc Hà Chi Sơ xoa bóp đầu gối và bắp chân cho Cố Niệm Chi, Cố Niệm Chi tranh thủ bàn luận với anh về vụ kiện.

Giáo sư Hà, Cố Yên Nhiên có thể tiếp cận làm giả quá nhiều thứ, khoảng cách thời gian lại rộng đến thế, em cảm thấy có lẽ sau lưng chị ta có một thế lực nào đó đang âm thầm khống chế hết thảy.

Âm Thế Hùng cũng phải mau chóng về báo cáo công việc. Anh biết Cố Niệm Chi đến đây cùng với Hà Chi Sơ, vì vậy nói:
Vậy bọn anh đi trước đây, khi nào về em nhớ gọi điện cho Hoắc thiếu nhé.

Phiên tòa đã kết thúc, Hoắc Thiệu Hằng không cần phải né tránh nữa.
Cố Niệm Chi vẫn đáp lại bằng câu nói cũ:
Vâng vâng vâng! Khi nào rảnh em sẽ gọi mà...

Tạ Đức Chiêu và Tạ Thanh Ảnh cùng tới để cảm ơn cô.

Niệm Chi, đây là danh thiếp củ9a chú, lúc nào rảnh thì nhất định phải gọi cho chú đấy nhé, cho dù thế nào đi nữa chú vẫn là chú của cháu, Thanh Ảnh vẫn là chị họ6 của cháu, là người thân duy nhất của cháu.
Hiện giờ Tạ Đức Chiêu đã tự dùng thái độ của bậc cha chú đối xử với Cố Niệm Chi rồi. 5
Đây là người thân họ ngoại duy nhất của Cố Điềm, người vợ mà ông yêu tha thiết, hơn nữa con bé đã không còn cha mẹ, Tạ Đức Chiêu cảm thấy mình chính là người nhà mẹ đẻ của Cố Niệm Chi.

Chuyện đó là đương nhiên rồi.
Hà Chi Sơ hờ hững phân tích:
Em nghĩ lại xem cô ta đã đổ cả gia tài nhà họ Cố vào đâu nào?

Ai được lợi lớn nhất, thì người đó là kẻ đáng nghi nhất.
Đây là một quy luật nhân quả rất đơn giản, được áp dụng vô cùng hiệu quả trong quá trình truy bắt tội phạm.
Tạ Thanh Ảnh cũng đưa cho Cố Niệm Chi một tấm danh thiếp, nắm lấy tay cô nói:
Niệm Chi này, hai ngày sau chị sẽ tới trường tìm em, chị em mình cùng đi ăn một bữa cơm cho thân mật nhé.


Vâng ạ.
Cố Niệm Chi mỉm cười với Tạ Thanh Ảnh, sau đó quay sang gật đầu với Tạ Đức Chiêu:
Cháu cảm ơn chú.

Sau khi Tạ Đức Chiêu và Tạ Thanh đã rời đi, Âm Thế Hùng mới cười hì hì bước tới gõ bàn cô:
Niệm Chi à, em gan lì quá nhỉ! Nói chuyện với thư ký Tào mà vẫn ngồi im bất động như thế.

Hà Chi Sơ nghe Cố Niệm Chi nói xong thì nở nụ cười, đưa tay xoa đầu cô:
Em tính toán giỏi nhỉ, đây cũng là do tôi dạy sao?


Chỉ là kiến thức thông thường thôi mà.
Đôi mắt cô lóe sáng, tinh nghịch nói:
Cả thế giới đều biết Mỹ là ông bố già của Nhật Bản. Vì vậy chuyện đòi nợ phải để bố già làm mới có hiệu quả cao chứ.

Nếu cô tự mình giải quyết vụ kiện này thì khả năng người Nhật khinh thường cô sẽ cao hơn nhiều. Nếu muốn yêu cầu một tổ chức và ngân hàng Nhật Bản nôn ra một số tiền lớn như vậy thì vẫn phải nhờ nước Mỹ ra mặt thôi.
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn Hà Chi Sơ:
Giáo sư Hà...?


Chân run không đứng dậy nổi chứ gì?
Hà Chi Sơ nhẹ nhàng hỏi.
Cố Niệm Chi gật đầu:
Sao thầy biết ạ?!

Cố Niệm Chi chỉ biết cười khổ, rất ngại phải nói với Âm Thế Hùng là thật ra chân cô đã run đến mức không đứng lên nổi rồi.
Mã Kỳ Kỳ mỉm cười chạy tới đẩy Âm Thế Hùng ra:
Anh nói gì đấy? Niệm Chi của chúng ta siêu thật mà! Ngồi xuống nói chuyện chứng tỏ cậu ấy không coi họ là người ngoài đấy thôi?!

Cố Niệm Chi phì cười, đuổi hai người họ đi:
Về đi về đi! Hai người về trước đi, em dọn dẹp đồ đạc ở đây xong rồi về ngay.


Ý thầy là tổ chức từ thiện ‘Thiên sứ ở nhân gian’ sao?


Em thấy sao? Còn kẻ nào khác nữa à?

Cố Niệm Chi đã sớm suy xét kỹ càng:
Giáo sư Hà, em muốn ủy thác cho công ty luật của thầy ở Mỹ làm người đại diện cho em, đòi lại 15 tỷ đô la mà Cố Yên Nhiên đã quyên góp phi pháp từ tổ chức từ thiện ‘Thiên thần ở nhân gian’ của Nhật.


Tôi cũng đã từng có kinh nghiệm như thế này rồi.
Giọng nói của Hà Chi Sơ hơi lạc đi.
Chính là vào ngày hôm đó, khi anh phải trơ mắt nhìn chiếc xe của Cố Niệm Chi dần đi xa khỏi tầm mắt mình...
Lần ngoái đầu lại ấy đã tiêu hao hết toàn bộ tinh lực của Hà Chi Sơ, anh bỗng chốc ngã xuống đất, sau đó phải ngồi xe lăn suốt nửa năm.
Sau khi Âm Thế Hùng và Mã Kỳ Kỳ đã đi, trợ lý cấp thấp của Quốc hội tới gặp Cố Niệm Chi khen cô một câu:
Em siêu thật đấy, cố lên nhé!
, sau đó mới rời đi.
Trong hội trường tòa án bây giờ chỉ còn lại Cố Niệm Chi và Hà Chi Sơ.
Lúc này Hà Chi Sơ từ tốn bước tới, quỳ một gối xuống trước mặt cô, không hỏi cô câu nào mà đặt luôn tay lên đầu gối cô, nhẹ nhàng xoa bóp, giống như biết thừa là cô không đứng lên nổi vậy.
Hà Chi Sơ cười gật đầu nói:
Được, tôi sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, bảo bọn họ chuẩn bị tiếp nhận một vụ làm ăn lớn.


Đối tượng là 15 tỷ đô la Mỹ, chẳng phải là một vụ làm ăn rất béo bở sao?!

Cố Niệm Chi đã quyết định rồi, việc tìm lại số tiền đã quyên tặng cho
tổ chức từ thiện
của Nhật sẽ do công ty luật của Mỹ đảm trách. Còn việc truy hồi số tiền đã quyên cho thủ tướng Đàm, Cố Niệm Chi định sẽ nhờ Hà Chi Sơ gửi một bức thư yêu cầu bồi thường là được.

Cô không tin thủ tướng Đàm sẽ dám ra tòa đối chất với cô trong khoảng thời gian ông ta đang bị tố cáo này.

...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.