Chương 1419: Gài lẫn nhau
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1175 chữ
- 2022-02-19 03:28:28
Vì thế, cho dù sức cùng lực kiệt, trong nháy mắt, cô vẫn xốc lại tinh thần, buộc bản thân trở nên mạnh mẽ.
Hà Chi S8ơ lạnh lùng quan sát sự thay đổi của Cố Niệm Chi, trong lòng thầm thở dài.
Niệm Chi, em làm sao thế?
Triệu Lương3 Trạch đi về phía bọn họ:
Vụ kiện đã kết thúc chưa?
Hình như Hoắc Thiệu Hằng vừa ra khỏi phòng họp, anh vẫn mặc bộ quân phục màu xanh lam sẫm bằng vải dạ, ở eo thắt đai vũ trang bằng da màu nâu, làm nổi bật thân hình cường tráng và bờ vai rộng của anh.
Anh đi một đôi bốt thu đông, đôi chân dài miên man lấp đầy khoảng trống trước ghế ngồi.
Cố Niệm Chi phải cẩn thận né tránh đôi chân dài ấy mới tìm được một vị trí thích hợp để ngồi xuống.
Lúc này, Cố Niệm Chi mới hoàn hồn một chút.
Cô thấy mình đang dựa vào một lồng ngực to lớn, hai tay còn đang nắm lấy cổ áo của một người, toàn thân cô cuộn tròn như một đứa trẻ trong vòng tay người đó.
Cô lập tức luống cuống đẩy người đó ra.
Quả thật, hôm nay cô rất mệt, cũng không muốn gặp bất cứ ai nữa, chỉ muốn về ký túc xá tắm nước nóng, sau đó lên giường ngủ một ngày một đêm.
Nhưng mà những thứ liên quan đến vụ án của Cố Yên Nhiên còn nhiều hơn những gì cô đã dự tính. Vào lúc này mà Hoắc Thiệu Hằng tìm cô thì quá nửa là vì công việc.
Em đi một lát, lúc về em sẽ gọi điện cho thầy ạ.
Cố Niệm Chi thỏa hiệp, nhìn Hà Chi Sơ với vẻ năn nỉ.
Hà Chi Sơ từ từ buông ra, để tay sau lưng:
Ừ, em đi đi, nếu mười một giờ tối nay em không gọi điện cho tôi thì tôi sẽ gọi em đến khi em về ký túc xá mới thôi đấy.
Anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn năm giờ chiều rồi.
Cố Niệm Chi cảm kích gật đầu:
Vâng ạ, giáo sư Hà, em đi trước đây ạ.
Ánh mắt của anh khiến Cố Niệm Chi hơi bối rối, ngượng ngùng chào hỏi:
Hoắc thiếu, có chuyện gì à?
Hoắc Thiệu Hằng nhìn đi chỗ khác, điềm tĩnh nói:
Đi thôi.
Người lái xe đằng trước là Phạm Kiến - Trung đội trưởng đội lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng.
Trước giờ, Triệu Lương Trạch vẫn coi Cố Niệm Chi như em gái ruột nên lúc này anh ta cũng không chút e dè giữ kẽ, lập tức khom người trước mặt Cố Niệm Chi:
Niệm Chi, lên đi.
Anh ta muốn cõng cô.
Cố Niệm Chi cầu còn không được, quả thật chân cô đã đứng không nổi nữa rồi. Cô không ngần ngại trèo lên lưng của Triệu Lương Trạch, để anh ta cõng cô lên.
Hà Chi Sơ liếc nhìn Cố Niệm Chi, bình tĩnh nói:
Niệm Chi, em có muốn đi cùng cậu ta không?
Nếu Cố Niệm Chi không đồng ý thì Hà Chi Sơ sẽ không để Triệu Lương Trạch đưa cô đi.
Cố Niệm Chi hơi lưỡng lự.
Thật ra đó chỉ là ảo giác của cô thôi.
Không gian trong xe rất rộng rãi, không kém gì những chiếc xe hạng sang danh tiếng trên thế giới.
Cô ngồi xuống chỗ sát cửa xe, cách Hoắc Thiệu Hằng hẳn một chỗ trống.
Cô đang cố gắng để không ngồi quá gần anh.
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, im lặng nhìn Cố Niệm Chi ngồi cách rất xa mình, ánh mắt thoáng dừng lại trên đôi chân trong bộ váy của cô.
Cô mặc một chiếc áo khoác vừa người, dài đến trên đầu gối một ít, để lộ ra bắp chân.
Chiếc xe chống đạn nhanh chóng rời khỏi Tòa án tối cao Đế Đô, chạy về phía căn nhà trong khu Hòa Bình của Cố Niệm Chi.
Đây cũng là hướng về trường học của cô.
Thấy chiếc xe đang đi về hướng trường học, trong lòng Cố Niệm Chi buông lỏng hẳn, bao nhiêu sự mệt mỏi bỗng chốc ùa lên.
Triệu Lương Trạch cảm nhận được sức nặng trên bàn tay mình, dường như cơ thể của Cố Niệm Chi chẳng còn chút sức lực gì, mềm oặt như có thể ngã sụm xuống bất cứ lúc nào vậy.
Thế này là sao?
Tình trạng của cô rất giống hiện tượng suy kiệt thể lực của bọn họ khi hành quân ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ trong quân đội.
Hà Chi Sơ lặng lẽ nhìn theo bóng Triệu Lương Trạch cõng Cố Niệm Chi đi về phía chiếc xe chống đạn hiệu Hồng Kỳ kia, đáy mắt thấp thoáng nỗi lo âu.
Triệu Lương Trạch mở cửa xe, đặt Cố Niệm Chi từ trên lưng xuống, nhìn cô chui vào trong xe rồi mới đóng cửa xe lại, quay lên ngồi ở vị trí ghế phụ lái.
Cửa xe đóng lại, người trong xe nổ máy, chiếc xe từ từ lao đi dưới ánh nắng cuối ngày đông.
…
Lúc tỉnh lại, Cố Niệm Chi phát hiện trước mắt tối đen, chẳng nhìn thấy gì cả. Cô hơi hoảng hốt, căng thẳng không biết đây là đâu, bây giờ là lúc nào.
Một bàn tay to lớn vừa vặn vỗ nhẹ lên lưng cô.
Hà Chi Sơ nheo mắt nhìn theo hồi lâu rồi mới một mình đi xuống hầm đỗ xe của tòa án. Lấy xe xong, anh nhấn mạnh ga, chiếc xe phóng nhanh như mũi tên ra ngoài, vọt lên tốc độ cao nhất trong chớp mắt.
…
Cố Niệm Chi vào trong xe, nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi ở phía bên kia trên băng ghế sau. Thân hình cao lớn của anh lập tức khiến cô cảm thấy không gian trong xe rất chật hẹp.
Cố Niệm Chi đứng cạnh cánh cửa thép của tòa án, khẽ gật đầu,9 gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch đến nhức mắt, không còn một chút màu sắc nào.
Triệu Lương Trạch tinh tế hơn Âm Thế 6Hùng, vừa bước lại gần, anh ta đã phát hiện thấy sự bất thường của Cố Niệm Chi. Anh ta bình thản đưa tay giữ chặt lấy cánh5 tay phải của cô, để phần lớn trọng lượng cơ thể của cô dựa vào mình.
Giáo sư Hà, anh vất vả quá. Chúng tôi có một vài điều cần hỏi Niệm Chi, có thể để cô ấy đi cùng chúng tôi một chuyến không?
Triệu Lương Trạch lễ phép nói với Hà Chi Sơ, ánh mắt của anh ta dừng lại nơi bàn tay Hà Chi Sơ đang nắm lấy cổ tay trái của Cố Niệm Chi.
Trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng, giống như một làn gió nhẹ thổi qua mặt nước, làm nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Dễ nghe đến chết đi được.
Cô nhớ mình đã ở trên xe của Hoắc Thiệu Hằng trước khi thiếp đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.