Chương 1420: Gài lẫn nhau
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1103 chữ
- 2022-02-19 03:28:28
Ngủ một giấc xong, Cố Niệm Chi thấy tình trạng của mình không khá lên chút nào, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn.
Em ngủ b8ao lâu rồi?
Anh đi xả nước, em tắm trước đi. Tắm xong thì ra ăn cơm. Sau đó chúng ta nói chuyện công việc cũng chưa muộn.
Hoắc Thiệu Hằng sắp xếp đâu ra đấy, Cố Niệm Chi muốn từ chối cũng không có cơ hội.
Anh nói rồi, ăn cơm xong mới bàn chuyện công việc.
Hoắc Thiệu Hằng xới cho cô một bát cơm.
Cố Niệm Chi không chịu ăn. Hoắc Thiệu Hằng lại múc cho cô một thìa canh nữa, cô mới đón lấy, phải là cơm chan canh mới chịu.
Buổi tối mùa đông được ăn một bát cơm chan canh nóng hổi, thơm phức mới có thể xoa dịu được lục phủ ngũ tạng đã căng thẳng cả một ngày trời.
Sao anh không ăn?
Cố Niệm Chi ăn mấy miếng rồi nhìn Hoắc Thiệu Hằng.
…
Tắm xong, cuối cùng Cố Niệm Chi cũng lấy lại sức. Hai chân cô vẫn đau mỏi nhưng đã không còn đến nỗi không đi được nữa. Cô mặc bộ quần áo ngủ màu hồng, quấn khăn lên tóc, đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Anh xả nước đầy bồn tắm cho cô, cho một ít tinh dầu hoa hồng và muối tắm. Nhìn bồn tắm tinh dầu hoa hồng ấm áp đã được chuẩn bị xong, Cố Niệm Chi chỉ muốn nhanh chóng ngâm mình vào đó.
Hoắc Thiệu Hằng bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng tắm lại. Cố Niệm Chi bám vào tường nhà tắm, di chuyển từng bước đến bên cạnh bồn tắm, cởi quần áo rồi ngâm mình trong làn nước nóng, thoải mái đến mức khép hờ mi mắt lại.
Cố Niệm Chi hơi ngại ngùng:
Lâu thế cơ ạ?3 Sao các anh không gọi em dậy?
Anh bảo Tiểu Trạch và Tiểu Phạm về rồi.
Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói:
Lên nhà đi, em đói rồ9i phải không? Em muốn ăn gì?
Mùi thức ăn thơm phức bay ra từ hướng phòng bếp.
Cố Niệm Chi gần như lần theo hướng tỏa ra mùi thơm đó.
Cố Niệm Chi nghẹn lời, lúc này mới phát hiện ra mình lại bị gài rồi.
Không phải anh muốn6 hỏi thăm tình hình ạ?
Dù sao người ta cũng nói tắm xong, ăn xong rồi
nói chuyện công việc
mà.
Thấy Cố Niệm Chi gật đầu, Hoắc Thiệu Hằng liền bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế tròn trong đó.
Hai người nhanh chóng bước vào thang máy của bãi đỗ xe, lên thẳng trên lầu, đến trước cửa căn nhà second hand mà Cố Niệm Chi đã mua lại.
Trời đã tối, cửa nhà hàng xóm đã đóng kín, chỉ còn ánh đèn lọt qua khe cửa.
Hoắc Thiệu Hằng cũng cầm lấy bát đũa, bắt đầu ăn. Tư thế ăn uống của anh vô cùng nho nhã, tinh tế, vừa nhìn đã biết là anh được dày công dạy dỗ từ nhỏ, hoàn toàn không giống với tác phong làm việc mạnh mẽ dứt khoát của anh chút nào.
Nết ăn của Cố Niệm Chi cũng là do Hoắc Thiệu Hằng dạy cho.
Thấy cô bước vào, Hoắc Thiệu Hằng mở nắp bát canh, hóa ra là canh gà ác hoa tiêu hầm nhân sâm, kỷ tử và nấm đông cô đặc biệt bổ dưỡng. Nước canh trong vắt, mùi vị thơm ngon tuyệt đỉnh.
Cố Niệm Chi không do dự ngồi xuống phía đối điện, đưa tay múc cho mình một bát canh.
Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng không hề thay đổi, anh điềm đạm nói:
Em ăn chậm thôi, đều là của em cả, em vội cái gì chứ?
Cố Niệm Chi đói cồn cào, hoàn toàn không để ý tới anh. Cô uống hết một bát canh, lại múc thêm bát nữa rồi mới ăn chậm lại được, từ từ khuấy nhẹ chiếc thìa sứ Thanh Hoa, nhướng mày hỏi:
Đây là chuyện công việc mà Hoắc thiếu muốn bàn bạc ư?
Bao gồm cả đống thức ăn ngon trên bàn này nữa.
Cố Niệm Chi nuốt nước bọt, đứng dậy pha cho Hoắc Thiệu Hằng một tách trà Phổ Nhĩ, rót cho mình một nửa cốc sữa nóng rồi cùng bê ra.
Hoắc Thiệu Hằng bế Cố Niệm Chi vào trong phòng của cô, xoay tay khóa cửa lại, tiện thể bật luôn điện phòng khách.
Đã lâu rồi Cố Niệm Chi không qua đây, giờ lại chợt thấy hơi xa lạ.
Ba tiếng.
Thế thì bây giờ cũng đã là tám giờ tối rồi.
Trong phòng ăn, Hoắc Thiệu Hằng đang im lặng ngồi đọc báo ở bàn. Khuôn mặt tuấn tú như tỏa sáng dưới ánh đèn.
Cố Niệm Chi nuốt nước bọt, ép bản thân đưa mắt ra chỗ khác, nhìn vào bàn ăn.
Đợi đến một ngày nào đó cô bị luộc chín rồi, cũng là lúc Hoắc Thiệu Hằng có thể tùy ý xử lý.
Gài gài gài, tất cả đều là gài nhau hết.
Hai người ăn hết bữa cơm trong im lặng, khoảng cách và sự xa lạ giữa hai người dường như đang dần dần trôi xa.
Cố Niệm Chi lúc thì cam tâm tình nguyện, lúc lại thầm kêu khổ. Chiêu dùng nước ấm luộc ếch này khiến cô không thể nào từ chối được, cũng không biết chối từ đâu nữa…
Trên bàn có bốn đĩa thức ăn nhẹ, gồm một đĩa đậu Hà Lan xào màu xanh ngọc, một đĩa khoai tây thái sợi nấu chua màu vàng rực rỡ, một đĩa tôm rang muối tiêu, còn có một đĩa thịt băm sốt, bên cạnh còn có một đĩa bánh tráng nhỏ, dùng để cuốn thịt, hành xắt nhỏ và dưa chuột thái lát.
Giữa bàn là một bát canh bằng sứ Thanh Hoa đậy kín nắp, không biết là canh gì.
Hoắc Thiệu Hằng không trả lời cô, anh mở một bên cửa để xuống xe, sau đó khom người vào trong, bế Cố Ni5ệm Chi lên.
Thân hình anh cao lớn vạm vỡ là thế, bế cô đi cũng rất vững vàng.
Lúc bê tách trà Phổ Nhĩ đến trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi mỉm cười nhìn anh. Nụ cười ngọt ngào khiến người ta chỉ muốn ôm chặt lấy cô mà cắn cho một phát.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Cố Niệm Chi cùng với cử chỉ ân cần của cô, Hoắc Thiệu Hằng hơi bất ngờ, đột nhiên trở nên cảnh giác hơn hẳn.
Là gài nhau, Niệm Chi cũng biết cách gài người khác rồi…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.