Chương 1421: Có nên tin cô ta không?


Đến tận bây giờ, anh vẫn không muốn hồi tưởng lại, nếu điều Cố Yên Nhiên nói là thật thì anh phải làm thế nào…


Bệnh di truyền gì chứ? Cá8i miệng suốt ngày nói dối của Cố Yên Nhiên mà em cũng tin à?
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhấp một ngụm trà Phổ Nhĩ:
Cô ta tự lừa chính mình thì có3.


Về vấn đề này, anh thấy em có thể thảo luận với Trần Liệt.
Hoắc Thiệu Hằng gấp tờ báo lại, đặt lên bàn ăn:
Chắc chắn cậu ta sẽ rất vui lòng quên ăn quên ngủ để tìm kiếm tài liệu vì em.

Trần Liệt là một người cuồng y học.

Sao thế? Anh không được nhận lỗi à?
Hoắc Thiệu Hằng bật cười bưng tách trà lên uống thêm một ngụm nữa:
Những đồng đội trong đội ngũ cách mạng của bọn anh đều rất giỏi phê bình và tự phê bình đấy.

Cố Niệm Chi cạn lời.

Anh chưa từng nghe nói, không có nghĩa nó không có. Anh Trần không biết cũng không có nghĩa nó không tồn tại.
Cố Niệm Chi khá cố chấp về chuyện này.
Mặc dù Cố Yên Nhiên hay nói dối nhưng trong chuyện này, Cố Niệm Chi cảm thấy rất hợp lý, vì thế, cô lựa chọn tin tưởng Cố Yên Nhiên.
Cố Niệm Chi mỉm cười gật đầu:
Vâng ạ, vậy về nhà rồi em sẽ gọi điện cho anh Trần để nghiên cứu vấn đề này.


Anh e rằng chỉ gọi điện thì không có tác dụng, em phải đích thân đi một chuyến.
Ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng gõ nhẹ lên bàn ăn:
Nhất định Trần Liệt sẽ muốn thực hiện kiểm tra toàn bộ cơ thể em.


Vâng ạ, chỉ cần anh Trần nói là cần thiết thì em nhất định sẽ đến.
Cố Niệm Chi chỉ muốn nhanh chóng tìm ra rốt cuộc con gái nhà họ Cố đã mắc bệnh gì, cô không muốn bản thân đối mặt với kết cục như vậy.
Dọn dẹp xong bát đũa, Cố Niệm Chi đi từ phòng bếp ra ngoài, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ tối rồi.
Nói chung, đi một hồi vẫn phải quay lại căn bệnh di truyền khắc khoải trong lòng cô.
Hoắc Thiệu Hằng thầm thở dài một tiếng. Cô gái bé nhỏ đã trưởng thành thật rồi, không dễ qua mặt nữa…

Không vấn đề gì ạ.
Cố Niệm Chi thoải mái trả lời, nghĩ đến khả năng tự chữa trị phi thường của bản thân, Cố Niệm Chi càng khẳng định căn bệnh di truyền bẩm sinh của con gái nhà họ Cố có liên quan đến cô.

Những vấn đề liên quan đến Cố Điềm, em có thể hỏi Tạ Đức Chiêu, hiện nay, ông ấy đang có ấn tượng rất tốt với em.
Hoắc Thiệu Hằng thản nhiên nhắc nhở Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng thấy Cố Niệm Chi đã nhanh chóng tìm đúng hướng, khen cô một câu:
Thông minh.

Nhưng Cố Niệm Chi ngẫm nghĩ một hồi, vẫn nói:
Có điều, để biết lý do Cố Tĩnh được nhận nuôi thì phải biết con gái nhà họ Cố bị bệnh di truyền như thế nào trước đã. Em thấy đó mới là cốt lõi của toàn bộ vấn đề.

Cố Niệm Chi không bị Hoắc Thiệu Hằng thuyết phục, hai hàng lông mày thanh tú của cô vẫn nhíu chặt lại, tạo thành hai đường cong nhàn 9nhạt.

Nhưng điều cô ta nói cũng hơi có lý. Nếu không thì phải giải thích thế nào về cái chết của cô Cố Điềm chứ? Còn cả Cố Tĩnh nữa…
<6br>
Hoắc Thiệu Hằng dựa vào chiếc ghế lưng cao ở cạnh bàn ăn, ánh mắt lặng lẽ lướt qua gương mặt lo lắng của Cố Niệm Chi. Anh cúi đầu cầm tờ 5báo vừa xem lên, nói:
Chuyện rốt cuộc vì sao nhà họ Cố muốn nhận nuôi Cố Tĩnh và Cố Yên Nhiên thì vẫn cần phải xem xét lại… Chẳng lẽ Cố Yên Nhiên cứ nói cái gì là em tin cái đấy sao?

Hoắc Thiệu Hằng vốn làm tình báo, góc độ nhìn nhận vấn đề của anh sâu sắc và chi tiết hơn người khác nhiều.
Cố Niệm Chi hơi ngẩn người, quả thật cô hoàn toàn không suy nghĩ từ góc độ đó.

Ý của anh là, Cố Tĩnh, cũng chính là Kasahara Shizuko có những tố chất đặc biệt khiến nhà họ Cố nhất định phải nhận nuôi cô ta ư?

Đôi lông mày nhíu chặt của Cố Niệm Chi giãn ra, giống như một người đang cô độc đi trong đường hầm bỗng nhìn thấy những ánh sáng rực rỡ nơi cuối đường vậy.
Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày nhìn cô một cái.
Gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Cố Niệm Chi căng cứng, dáng vẻ nghiêm túc của cô khiến Hoắc Thiệu Hằng bật cười.
Trong đầu Cố Niệm Chi hơi lóe lên. Cô cầm cốc sữa uống một ngụm lớn, thỏa mãn nói:
Ý của Hoắc thiếu là, chưa chắc nhà họ Cố nhận nuôi Cố Tĩnh và Cố Yên Nhiên là để chữa bệnh cho con gái nhà họ Cố ư?


Bệnh gì mà cần nhận nuôi con cái nhà người ta để chữa chứ?
Hoắc Thiệu Hằng không ngẩng đầu lên, lật sang một trang báo khác:
Ít nhất thì từ trước tới nay, anh chưa từng nghe Trần Liệt nói tới loại bệnh kỳ lạ này.


Ừ, em nói có lý, là do hiểu biết anh còn hạn hẹp.
Hoắc Thiệu Hằng dịu dàng nhận lỗi.
Cố Niệm Chi hơi sững sờ, đôi mắt to mông lung nhìn anh chằm chằm không chớp mắt một lúc lâu.
Cố Niệm Chi

một tiếng, chợt hiểu ngay, nói:
Đúng rồi! Em nên đi lấy bệnh án của Cố Điềm trước, sau đó đối chiếu với trạng thái sức khỏe của bản thân, như vậy em mới có thể càng hiểu rõ hơn về căn bệnh di truyền này.

Hoắc Thiệu Hằng chỉ dặn dò một câu:
Thế thì tốt nhất là sau này, mỗi cuối tuần, em đều nên đến Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt một chuyến, có như vậy Trần Liệt mới có thể thường xuyên theo dõi tình hình sức khỏe của em.

Chậc chậc, nói năng cứ như đang phát biểu hội họp vậy!

Được rồi, nếu chuyện Cố Yên Nhiên nói là thật, thì chúng ta lại cần suy nghĩ rằng, vì sao phải nhận nuôi một cô con gái người Nhật để chữa bệnh cho con gái nhà họ Cố chứ?


Hoắc thiếu, phiền anh đưa em về ký túc xá với.
Cô đứng ở cửa, khoác ba lô máy tính trên vai, mặc dù cô mặc áo khoác nhưng nhìn không hề bị béo, thân hình vẫn rất thon gọn, yểu điệu.

Hoắc Thiệu Hằng không giữ cô lại, đứng lên cùng cô:
Em ổn rồi chứ?



Em ổn rồi ạ.
Cố Niệm Chi xoay tại chỗ một vòng:
Lúc phiên tòa mới kết thúc, quả thật em rất mệt. Nhưng ngủ một giấc, lại còn tắm rửa và được ăn uống, em đã hồi phục rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.