Chương 1422: Có nên tin cô ta không?
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1446 chữ
- 2022-02-19 03:28:28
Vâng ạ.
Cố Niệm Chi ngoan ngoãn đồng ý, vẫy tay nhìn theo chiếc xe của Hoắc Thiệu Hằng lùi dần vào trong bóng đêm.
Cuối cùng một 8ngày dài đằng đẵng cũng đã trôi qua.
Cố Niệm Chi vỗ vỗ ngực, quay người bước lên thềm.
Không có hứng thú.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ đưa chỉ đạo cho Trần Liệt.
Buổi tối hôm đó, người ba thực vật của Cố Yên Nhiên đã được di dời khỏi Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, chuyển đến một bệnh viện bình thường ở Đế Đô.
Ngày hôm sau, vài nữ cảnh sát áp giải Cố Yên Nhiên đến bệnh viện thăm ba.
Có chuyện gì?
Hoắc Thiệu Hằng mở máy bộ đàm.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Triệu Lương Trạch:
Cố Yên Nhiên đang làm loạn, đòi gặp ba cô ta. Người canh gác hỏi chúng ta có đồng ý hay không.
Đến nay, người thực vật mà bọn họ coi là
Cố Tường Văn
kia vẫn còn nằm trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt của Trần Liệt. Nghĩ đến chuyện ông ta chỉ là một người Nhật Bản, Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày:
Bảo Trần Liệt viết một biên lai, liệt kê chi phí khám chữa bệnh cho ba Cố Yên Nhiên rồi đưa cho cô ta.
Lúc cô ta bước xuống từ xe tù, nhìn thấy cửa lớn của bệnh viện bình thường đó, ngạc nhiên nói:
Ba tôi có ở đây đâu?
Đáng lẽ phải ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt tại Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt chứ?
Ngày hôm qua, ông ấy đã được chuyển đến đây rồi.
Nữ cảnh sát bình thản chỉ đường cho cô ta:
Chi phí ở đây khá rẻ.
Đối với cô ta, lúc mẹ dẫn cô ta rời khỏi người đàn ông này, tới nhà họ Cố, đó là con đường từ địa ngục đến thiên đường…
Cô ta vốn không nên đòi hỏi quá nhiều, nhưng khi cô ta nhìn thấy trong thiên đường có một cô bé sống cuộc sống như một công chúa, còn có một người ba yêu chiều cô bé đến vậy…
Sao trên thế giới này lại có một người ba tốt đến thế chứ?!
Nghĩ đến lời nói của Hà Chi Sơ lúc chia t6ay chiều nay, Cố Niệm Chi cũng mừng thầm mình đã quay về đúng giờ.
Giáo sư Hà đấy ạ?
Cô bước lên bậc thềm, nhẹ nhàng gọi một tiế5ng.
Hà Chi Sơ bước từ trong bóng tối ra, dáng vẻ rất cô độc. Cho đến lúc nhìn thấy Cố Niệm Chi, một nụ cười hiếm hoi mới xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của anh.
Cảm ơn thủ trưởng!
Âm Thế Hùng ngồi xuống đối diện anh.
Hoắc thiếu, anh đã xem phiên tòa rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa.
Trọng tâm mà Âm Thế Hùng báo cáo là hành động từ hai phía Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long.
Trong bốn phiên tòa, thư ký Tào đã đến ba lần, hơn nữa luôn miệng khen ngợi Niệm Chi. Hôm nay, lúc kết thúc phiên tòa, thư ký Tào còn cố tình đến nhắc nhở Cố Niệm Chi, ý mời chào rất rõ ràng.
Nhìn thấy phòng ký túc của Cố Niệm Chi bật đèn lên rồi lại tắt, Hà Chi Sơ mới cô độc rời khỏi đó.
Sau khi rời khỏi trường Đại học B, Hoắc Thiệu Hằng đi thẳng tới Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.
Hoắc thiếu!
Âm Thế Hùng vẫn đợi anh quay về.
Em về rồi à? Cũng được nhỉ, ít ra Hoắc Thiệu Hằng nói lời giữ lời.
Cố Niệm Chi giận dỗi nói:
Rõ ràng em mới là người giữ lời hứa! Có liên quan gì đến Hoắc thiếu chứ? Giáo sư Hà không tin tưởng em sao?!
Hà Chi Sơ nhìn Cố Niệm Chi một cái, miệng ngậm điếu thuốc mỉm cười.
Bên cạnh cánh cửa lớn đen sì của ký3 túc xá ánh lên một đốm lửa nhỏ màu đỏ. Lúc này Cố Niệm Chi mới phát hiện có người đang đứng ở đó. Đốm lửa rực cháy ở đầu điếu thuốc chiếu9 lên gương mặt của người đó.
Là Hà Chi Sơ…
Hà Chi Sơ vẫn ở đây đợi cô ư?
Cố Yên Nhiên mím môi, đi theo nữ cảnh sát vào trong bệnh viện.
Trong phòng bệnh đơn sơ, trông người đàn ông kia càng có vẻ yếu ớt hơn. Cố Yên Nhiên đi tới bên giường bệnh với gương mặt vô cảm.
Nhìn gương mặt của người đàn ông, nghĩ đến những năm tháng tuổi thơ luôn gắn liền với đói khát, còn có những trận đòn roi và nhục mạ dưới tay ông ta, Cố Yên Nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chợt rơi lã chã đầy mặt.
Sao một người ba tốt như thế lại không phải là ba cô ta chứ?!
Sự cực đoan và đố kỵ trong lòng cô ta không thể nào xoa dịu được.
Vì thế, khi thời cơ đến, cô ta đã không hề do dự mà nắm bắt lấy nó…
Tức là đồng ý để Cố Yên Nhiên đến thăm ba cô ta.
Triệu Lương Trạch nhận lệnh, đến chỗ Trần Liệt chuyển lời.
Âm Thế Hùng nhỏ giọng hỏi:
Hoắc thiếu, anh định để Cố Yên Nhiên đến thăm ba cô ta thật à? Không phải tinh thần cô ta đã sụp đổ rồi sao? Sao có thể nhớ đến việc thăm ba cô ta cơ chứ?
Chắc chắn Niệm Chi không phải là người Nhật.
Hoắc Thiệu Hằng không lo lắng điều này:
Cô ấy là người dân tộc Hoa, nhưng không phải là công dân gốc của đất nước chúng ta.
Xét theo quốc tịch mà nói, cô ấy là người nước ngoài, sau đó quy thuận trở thành công dân của Đế quốc Hoa Hạ.
Hai người đang thảo luận về con đường sau khi tốt nghiệp của Cố Niệm Chi thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng:
Báo cáo!
Anh hiểu rất rõ, nếu Hoắc Thiệu Hằng không có ý định đưa Cố Niệm Chi về đúng giờ thì Cố Niệm Chi muốn thoát cũng không thoát nổi.
Nhưng Cố Niệm Chi không cần biết điều này.
Về là được rồi.
Anh nói lảng đi:
Muộn lắm rồi, em đi lên nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để ngày mai nói.
Hoắc Thiệu Hằng dẫn anh ta vào phòng làm việc, ra hiệu cho anh ta đóng cửa lại, hỏi:
Có tình hình gì không?
Âm Thế Hùng vội đứng nghiêm nói:
Báo cáo thủ trưởng! Anh đã xem truyền hình trực tiếp phiên tòa rồi chứ ạ?
Ừ.
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống phía sau bàn làm việc:
Cậu cũng ngồi xuống đi.
Cố Niệm Chi cũng rất phối hợp che miệng ngáp một cái.
Cảm ơn giáo sư Hà, vậy em lên đây ạ.
Hà Chi Sơ đứng ở cửa nhìn cho đến khi bóng dáng của Cố Niệm Chi biến mất trong thang máy. Anh lẳng lặng bước xuống thềm, ngậm điếu thuốc đứng một lúc dưới gốc cây lớn trước tòa ký túc xá.
Hoắc Thiệu Hằng đã dùng chút thủ đoạn ép Thượng tướng Quý bật đèn xanh, nhanh chóng kết thúc quá trình thẩm tra lý lịch chính trị của Cố Niệm Chi nên anh mới có thể thuận lợi kết hôn với cô.
Nhưng nếu Cố Niệm Chi muốn vào phòng thư ký của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng thì việc thẩm tra lý lịch chính trị và điều tra gia cảnh không thể thực hiện sơ sài được.
Âm Thế Hùng cũng nghĩ đến vấn đề này, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nói:
Đúng là nguy hiểm thật! Hôm nay lúc Cố Yên Nhiên nói Niệm Chi là người Nhật, tôi nổi hết cả da gà!
Hoắc Thiệu Hằng nửa cười nửa không bật máy tính lên:
Phòng thư ký của Bộ Quốc phòng ư? Thư ký Tào coi trọng Niệm Chi thật…
Chẳng thế thì sao! Phòng thư ký của Ủy ban tối cao là nơi các sếp tin cậy nhất, bao nhiêu ủy viên chính trị đều từ đó mà ra cả.
Âm Thế Hùng biết rõ phòng thư ký của Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng đứng thứ nhất thứ hai trong toàn bộ hệ thống quân đội.
Nhưng mà chắc gì Niệm Chi đã muốn đi.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ lắc đầu:
Hơn nữa, chưa chắc cô ấy đã qua cửa thẩm tra lý lịch chính trị...
Có lẽ bản chất của cô ta không hề khác gì gã đàn ông độc ác đang nằm trên giường bệnh kia.
Bây giờ con người này còn có tác dụng gì nữa chứ?
Ông ta nên chết đi cho rồi…
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.