Chương 1423: Thu hoạch bất ngờ
-
Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân
- Hàn Vũ Ký
- 1028 chữ
- 2022-02-19 03:28:28
Một bà già mái tóc bạc trắng đẩy cửa giấy, nhìn bọn họ mỉm cười:
Xin hỏi hai người tìm ai?
Đương nhiên người đó nói tiếng N8hật.
Hai nhân viên ngoại tuyến này đã đóng quân nhiều năm ở Nhật Bản, nhưng hôm nay, họ dùng thân phận là người của tòa án Đ3ế quốc Hoa Hạ đến đây để thăm dò tin tức.
Bà ơi, cho hỏi trước kia ở đây không phải là ‘Nhà Kasahara’ ạ?
Nhà Kasa9hara ư? À, bọn họ đã bán nhà cho chúng tôi rồi.
Hả? Chuyển nhà rồi ư? Bà có biết họ đã chuyển đi đâu không ạ?
Sau đó, bà lão đưa hai nhân viên ngoại tuyến đến thăm linh vị của Cố Tĩnh, cũng chính là Kasahara Shizuko.
Trên bàn thờ hình chữ nhật đặt một tấm linh vị. Nhìn nó giống như một căn phòng nhỏ theo phong cách cổ xưa, phía trước linh vị đặt một bát hương, đằng sau linh vị có một bức ảnh đen trắng lớn.
Đây là tư liệu trực tiếp vô cùng quý giá.
Để đề phòng đối phương lừa đảo, bọn họ còn cẩn thận bật ghi âm, bật camera chìm, sau đó đồng bộ truyền thẳng về Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt tại Hoa Hạ.
Trong phòng điều hành trung ương tại Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt, Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng gần như theo dõi trực tiếp hiện trường làm việc của hai nhân viên ngoại tuyến.
Sau đó thì sao ạ? Cô ấy không tìm cách chữa bệnh ư?
Shizuko á? Các cậu nói đến đứa bé gái nhà Kasahara ư? Đã rất nhiều năm rồi, hồi nhỏ con bé còn từng đến nhà tôi ăn cơm… Sau này? Không phải sau này nó đã chết rồi ư?
Hai nhân viên ngoại tuyến nhìn nhau.
Nói xong, bà lão im lặng rất lâu.
Hai nhân viên ngoại tuyến không dám thở mạnh, sợ quấy rầy đến dòng hồi ức của bà lão.
Thế nên tôi nói làm người không nên làm những điều xấu xa.
Bà lão vẫn kiên định với quan điểm của mình, nói với hai nhân viên ngoại tuyến:
Tôi có nhớ Shizuko của nhà Kasaraha, e rằng cả khu phố này chỉ có mình tôi nhớ thôi. Đã nhiều năm rồi, kẻ lưu lạc, người xuống mồ, chỉ có một mình bà già này còn nhớ đến cô bé ấy.
Hai nhân viên ngoại tuyến lập tức phấn chấn hẳn, vội vã lấy ra giấy chứng nhận tòa án của mình ra:
Chúng tôi đến đây để lấy bằng chứng cho một vụ kiện. Nghe nói Kasahara Shizuko đã chết rồi…
Chết rồi, con bé đã chết mười mấy năm nay rồi.
Bà lão trầm ngâm, không thèm nhìn đến giấy chứng nhận của hai nhân viên ngoại tuyến:
Ngày bé, Shizuko được người ta nhận nuôi rồi rời khỏi chỗ chúng tôi. Chúng tôi đều nghĩ con bé được đi hưởng phúc. Nhưng mười mấy năm trôi qua, con bé lại quay trở về, hơn nữa còn vác cái bụng lớn tướng, đi cùng một gã đàn ông như dân giang hồ vậy.
Bà nói Kasahara Shizuko từng quay lại đây sao?!
Nhà Kasahara chẳng còn ai cả. Cái nhà đó đúng là nghiệp chướng! Cũng đáng đời cả thôi. Thế nên làm người đừng có làm điều ác!
Đó là nghiệp của ông nội con bé, liên quan gì đến nó? Bà đừng ăn nói linh tinh!
Người đàn ông trung niên ở bên cạnh bà già rất không hài lòng với lời nói của bà, buột mồm chen ngang một câu.
Ha6i người tìm nhà Kasahara có chuyện gì không? Rất nhiều năm rồi không có ai tìm họ cả…
Là thế này, chúng tôi có chút chuyện5 muốn tìm nhà Kasahara để hỏi thăm, xem họ còn nhớ năm đó nhà họ có một người con gái tên là Kasahara Shizuko không…
Vào đi, bên trong chẳng còn đồ đạc gì nữa rồi.
Bà lão xua tay:
Chẳng mấy khi có người còn nhớ đến con bé. Ngoại trừ con gái con bé ra thì chẳng có ai khác đến thăm nó nữa.
Hai nhân viên ngoại tuyến dừng bước, nhìn nhau:
Con gái cô ấy từng đến đây ạ?
Đúng vậy, con bé từng quay lại đây. Con bé có một bé gái, tên là… Naoko, mang họ của con bé, bởi vì gã đàn ông kia là một tên khốn nạn, không chịu cưới con bé. Một mình con bé làm ba công việc cũng không đủ cho gã đàn ông kia đánh bạc.
Bà lão thở dài một tiếng:
Sau đó, con bé bị bệnh, cũng không biết là bệnh gì, tôi chỉ nghe bác sĩ nói là không chữa khỏi được. Gã đàn ông kia sợ truyền nhiễm liền chạy mất hút. Shizuko nói không thể để con gái mình thành trẻ mồ côi nên đã đem theo con đi cầu xin một người nhận nuôi nó.
Không chữa được. Tôi không biết đó là bệnh gì, nhưng bác sĩ nói không chữa được. Con bé bỏ đi nửa năm, sau đó lại quay về.
Bà lão run lẩy bẩy đứng thẳng lên, chỉ vào một căn phòng nhỏ trong góc sân:
Nó đã trút hơi thở cuối cùng ở đó.
Hai nhân viên ngoại tuyến đứng dậy theo, đi quanh căn phòng đó nửa vòng, thử dò hỏi:
Chúng tôi có thể vào đó xem qua được không?
Đương nhiên rồi. Tôi nhớ khoảng sáu bảy năm trước gì đó, con gái con bé đến đây để cúng bái. Chính tôi đưa cô ấy đến thăm linh vị của mẹ nó mà.
Bà lão vịn tay vào cạnh cửa giấy, đôi mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời âm u, mù mịt.
Cách đó không xa là vịnh Tokyo màu xanh ngọc. Những làn gió thổi tới mang theo hơi nóng của gió biển, làm cho nơi đây không bị quá lạnh.
Có lẽ đó là Kasahara Shizuko, cũng chính là Cố Tĩnh, bởi vì dung mạo của người phụ nữ đó rất giống với Cố Yên Nhiên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.