Chương 1495: Yêu cô sâu đậm


Hoắc Thiệu Hằng vẫn chờ ở ngoài phòng bệnh. Anh không nói gì, một tay kẹp điếu thuốc, đứng ở trước cửa sổ trên hành lang. Ngoài cửa sổ tuy8ết vẫn đang rơi, thời tiết càng ngày càng lạnh, Hoắc Thiệu Hằng chỉ mặc một bộ quân phục, bên trong chỉ có một chiếc sơ mi thường phục nh3ưng lại cảm thấy nóng nực vô cùng.

Điếu thuốc trong tay cũng không thể khiến anh bình tĩnh lại được.
Hoắc Thiệu Hằng cầm báo cáo CT kia, lực tay bất giác lớn hơn, suýt chút nữa bóp nát báo cáo đó thành từng mảnh.
Trần Liệt giật giật khóe miệng, đau lòng nhìn số liệu trên báo cáo của mình, chỉ muốn bổ nhào qua đoạt lấy bảo bối kia trên tay Hoắc Thiệu Hằng…
Đương nhiên, nếu chỉ9 nhìn bề ngoài, không ai có thể biết được tâm trạng nóng ruột hiện giờ của anh.
Anh đẩy cửa sổ ra, gió lạnh và bông tuyết ùa vào 6khiến tinh thần anh thoải mái hơn một chút.
Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe bluetooth, đang nghe nhân viên đặc vụ bên cạnh Cố Niệm 5Chi báo cáo.

Hoắc thiếu, chuyện lần này là như thế này. Tình huống lúc đó rất hỗn loạn, nhưng may mà chúng tôi có bốn người, có thể cover cô ấy từ bốn phía. Do đó, khi nhận thấy cô ấy có thể bị ngã ngửa, đập vào mỏm đá nhọn của ngọn núi giả, vì quá khẩn cấp nên chúng tôi đã dùng hòn đá ném trúng đầu gối cô ấy, như thế cô ấy sẽ không ngã ngửa ra sau. Có điều, trọng tâm bị di chuyển nên cô ấy ngã ngồi xuống đất.

Dừng một lát, người kia lại thận trọng hỏi:
Hoắc thiếu, có phải vết thương của cô Cố rất nghiêm trọng không? Có phải tôi phạm sai lầm không?

Bốn người bọn họ phụ trách ngầm bảo vệ Cố Niệm Chi. Trước kia có một số việc nhỏ đều bị bọn họ hóa giải dễ như trở bàn tay. Hai lần gần đây thì càng ngày càng kịch liệt. Lần này, vì tránh cho cô nhận phải tổn thương lớn hơn nên họ đành lựa chọn biện pháp gặp tổn thương ít hơn một chút, nhưng vẫn khiến cô bị thương như cũ.
Vừa cúp máy, điện thoại của Trần Liệt lại gọi đến:
Hoắc thiếu, đã kiểm tra xong, anh vào được rồi.

Hoắc Thiệu Hằng lập tức vứt điếu thuốc trong tay đi, quay người trở lại phòng bệnh đặc biệt của Trần Liệt. Anh nhìn Cố Niệm Chi nằm trên giường bệnh một cái nhưng không đi thẳng qua đó mà bước vào văn phòng của Trần Liệt.
Người kia vội nói:
Bốn người chúng tôi đang định tổ chức họp, gần đây quả thật là hơi kỳ quái. Chờ chúng tôi tập hợp lại những tình huống phát sinh, sẽ viết báo cáo gửi anh.

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu:
Ừ, viết xong thì gửi vào hòm thư cho tôi.
Dừng một lát, anh lại nhắc nhở bọn họ:
Càng nhanh càng tốt.


Vết thương thế nào?
Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống trước bàn làm việc của anh ta, cầm báo cáo chụp CT lên xem.
Trần Liệt lấy ảnh chụp CT ra, giải thích cho anh:
Đuôi xương cụt nứt vô cùng nghiêm trọng, nói thật, nếu là người bình thường bị thế này, cả đời sẽ hoạt động bất tiện.
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu nhìn Trần Liệt không nói gì, nhưng ánh mắt sa sầm xuống tỏa ra áp lực mãnh liệt khiến Trần Liệt gần như không thở nổi.
Anh ta đành phải nói:
Đương nhiên, ngoại trừ Niệm Chi. Thể chất của em ấy, cũng không phải anh không biết?

Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong chốc lát mới trả báo cáo lại. Anh đứng lên, chỉnh trang quân phục:
Chờ cô ấy khỏi bệnh, bản báo cáo này nhất định phải tiêu hủy.


Vâng, thủ trưởng.
Trần Liệt nghiêm nghị gật đầu, không dám đùa với chuyện này.
So với việc ngã đập gáy vào mỏm đá nhọn đó khiến cho không chết cũng ngốc nghếch, giờ ngã ngồi xuống đất không thể động đậy thế này thì cũng không biết là cái nào nặng cái nào nhẹ hơn nữa.
Nhân viên đặc vụ kia cảm thấy mình phạm sai lầm trong công việc, vô cùng âu sầu nói:
Hoắc thiếu, anh xử phạt tôi đi, do tôi không làm tốt việc của mình. Nếu như tôi xuất hiện sớm hơn một chút, đưa thẳng cô ấy về ký túc xá thì đã không sao rồi.

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu xuống

một tiếng:
Vậy cô ấy sẽ thế nào?


Nằm trên giường hai tuần hẳn là có thể tự lành thôi.
Trần Liệt thử thăm dò. Thực ra anh ta cũng không nắm chắc cuối cùng sẽ lành lại tới mức độ nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Cố Niệm Chi bị nứt xương nghiêm trọng như thế. Giống như những vết thương cũ khi còn bé của cô, mặc dù đã khép lại, nhưng không thể tránh khỏi vẫn để lại vết tích.
Hoắc Thiệu Hằng không trách anh ta chút nào, giọng điệu vô cùng trấn định và ôn hòa:
Không sao, cậu làm rất khá. Cậu không sai, sao lại muốn bị xử phạt? Bởi vì cậu cứu được mạng cô Cố nên tôi phải xử phạt cậu à? Cậu cho rằng tôi là một cấp trên hồ đồ như thế sao?

Nhân viên đặc vụ kia hoàn toàn không ngờ Hoắc Thiệu Hằng lại không hề trách cứ mình, cảm động đến mức lục phủ ngũ tạng nóng bừng lên. Một người đàn ông cao lớn thô kệch là vậy mà cũng nóng hết cả hốc mắt, nước mắt như muốn trào ra.
Anh ta vội dùng mu bàn tay lau đi, cố gắng nói một cách tự nhiên:
Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn Hoắc thiếu thông cảm, sau này tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.


Cậu làm rất khá, không cần phải tự trách.
Hoắc Thiệu Hằng không nói tiếp về đề tài này nữa, mà lại nói:
Nghe cậu báo cáo, trong những ngày qua, tình trạng như thế này xảy ra tương đối nhiều với Cố Niệm Chi, cậu có so sánh tần suất phát sinh tình huống với trước kia không?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân.